Long Vương trở lại - Chương 369
Hứa Tinh cũng lác đầu, thầm tiếc thay cho Đường Sở Sở.
Với nhan sâc và tài hoa cúa Đường Sở Sớ, cô hoàn toàn có thế tìm được một người xứng đáng hơn.
Ấy vậy mà bây giờ cô lại trao thân gửi phận cho một Giang Thần được nhiều người biết đến với cái danh phế vật.
Ăn cơm xong.
Đường Sở Sờ trở v’ê Vinh Thái.
Vĩnh Thái đang có rất nhiều râc rối, và cô cũng đang giải quyết từng vấn đề một.
Hơn nữa, tài khoản công ty hiện đang có vài trăm triệu, cô định sẽ sử dụng vài trăm triệu này một cách hiệu quả đế có thế mở rộng Vĩnh Thái trong thời gian ngân nhất, đồng thời phấn đấu đế đạt được tư cách vào Trung tâm Tài chính Thời Đại Khoa.
“Chú tịch…”
Đúng lúc Đường Sờ Sở đang chăm chú viết kế hoạch mở rộng, thì Đường Long gõ cửa bước vào.
“Hừm?”
Đường Sờ Sở nhìn Đường Long.
Đường Long đặt một tấm thiệp mời lên bàn và nói:
“Thần y Phương phái người gửi thư mời tới, nửa tháng nữa sẽ tố chức đại hội Dược Đô hàng năm, đến lúc đó các phòng khám trong phố Y đều sẽ cử các bác sĩ Đông y với y thuật cao thâm nhất đến tham dự, mục tiêu là chinh phục danh hiệu thần y’
‘ừm.”
Đường Sở Sờ gật đầu.
Cô cũng biết về sự kiện này.
Thân là con dân cúa Giang Trung, sao có thế không biết những sự kiện truyền thống của Giang Trung.
Đại hội y học được tố chức mỗi năm một lần.
Vã mỗi năm đều sẽ quy tụ các bác sĩ từ tất cá các phòng khám trên phố Y.
Thậm chí còn có một số người đến từ nhiều nơi khác, mục đích cũng là đế phô diễn tài năng và tranh giành danh hiệu
thần y.
Nhưng từ khi Phương Vĩnh Cát đoạt được danh hiệu thần y vào hai mươi năm trước, thì mãi đến nay tức đã qua hai mươi năm ông ta vẩn giữ vững cho mình danh hiệu thần y bất bại.
“Cuộc thi lần này, e là Vinh Thái cũng phải góp mặt.”
Đường Sở Sờ rất rõ thực lực của Vĩnh Thái.
Đến cả Vĩnh Nhạc còn chẳng là gl so vởi đa số, huống chi bệnh viện Vĩnh Thái có quy mô còn nhỏ hơn. Vĩnh Thái chỉ có một vài bác sĩ Đông y và đương nhiên họ không phải bác sĩ hàng đầu, thậm chí cũng chắng phái thành viên của Hiệp hội y học cổ truyền.
Tại Giang Trung, bác sĩ Đông y thì rất nhiều.
Bác sĩ Đông y lợi hại lại càng nhiều vô số kế.
“Y thuật cúa Giang Thần…”
Đường Sở Sờ nghĩ đến Giang Thần.
Cô đã được Giang Thần chữa khỏi, thậm chí là chữa khỏi hai lần.
Y thuật của Giang Thần châc chân rất cao siêu, thậm chí là không dưới Phương Vĩnh Thái.
Tối đến, Đường sở sở trở về nhả.
Cò không tức giận vi Giang Thần làm mất mặt cô trên TV. Cô
trực tiếp kéo Giang Thần vào phòng và nói với anh về sự kiện sẽ diẻn ra nửa tháng sau trên phố Y.
‘Tranh tài y thuật?” Giang Thân sờ sờ cầm.
Đường Sở Sở nói: “Giang Thân, đây là cơ hội xây dựng tên tuổi ngàn năm có một. Chí cần anh phô hết tài năng, sẽ không ai dám nói anh là phế vật nữa, thậm chí còn có thể tăng danh tiếng cho Vĩnh Thái.”
Giang Thần thực sự không có hửng thú với cuộc tranh tài y thuật này.
Y thuật của anh là tuyệt thế vô song, độc nhất thiên hạ, muốn giành quán quân chí vài phút là xong.