Long Vương xuất thế - Chương 30 Có thể giúp Te Thiên tìm việc làm
Chương 30: Có thể giúp Te Thiên tìm việc làm
Tề Thiên đi ra khỏi quán bar thì nhìn thấy tin nhắn mà chị Hồng gửi tới đồng thời cũng nhận được một thông tin khác.
“Thưa sếp, người phụ trách mới của Thập Phương Hội Thiên Ngân sẽ đến vào ngày mốt.”
Thời gian trùng hợp như thế, Tê Thiên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết có vâh đề.
“Người phụ nữ này đúng là không thấy được lợi ích thì không hành động mà.”
Tề Thiên mỉm cười, đón xe đi thẳng về nhà, đến cổng khu nhà thì mua chút hoa quả, Tê Thiên suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Cố Văn, gọi cố Văn tới nhà.
Vê việc sắp xếp công việc cho bố mẹ ở tập đoàn Văn Tôn, Tê Thiên nghĩ để Cố Văn ra mặt thì tốt hơn, nếu không, chỉ dựa vào lời nói của mình, bố mẹ rất khó tin tưởng.
Cố Văn nhện được điện thoại của Tê Thiên thì lập tức lên đường.
Trong căn nhà hai phòng ngủ ấm áp này, vợ chồng Tề Đông Thịnh đang bận rộn trong bếp.
Trong phòng khách, hai nam một nữ, một nhà ba người ngồi trên ghế đánh giá căn nhà hai phòng ngủ này.
Đây là gia đình chú hai Tê Thiên, thanh niên là em họ Tê Thiên tên là Tê Châu
Tề Châu nói với Tề Đông Thịnh: “Bác trai, thuê căn nhà này hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Tề Đông Thịnh từ trong phòng bếp đi ra, cầm khăn lau tay, trên khuôn mặt có tỉa tự hào không thể che giấu: “Căn này không tốn tiền, đây là nhà mà công ty Tiểu Thiên phân phối cho gia đình công nhân viên.”
“Nhà bên công ty cấp à?” Khuôn mặt của Tê Châu lộ ra vẻ khó hiểu: “Tê Thiên không phải mới từ trong tù ra sao? Đã tìm được việc rồi à?”
Tề Đông Thịnh cười cười: “May mắn nên được ông chủ coi trọng.”
Thím hai của Tê Thiên xỉa xói: “Là ông chủ lớn nào có tấm lòng bồ tát thế? Em nói này anh cả, nhà các anh cần phải để ý hơn một chút đi. Nghe em đi, tìm việc làm thì phải tìm công việc ổn định, có độ tin cậy cao giống như Tê Châu nhà chúng em ấy. Thằng bé mới tốt nghiệp đại học được một năm là đã vào làm việc tại tập đoàn Văn Tôn. Đây chính là công việc mà biết bao nhiêu người mơ ước đó!”
Bác hai của Tê Thiên tên Tề Đông Lâm cũng nói: “Đúng vậy, anh cả, hôm nay bọn em tới đây là để bàn với nhà anh chuyện này. Tê Thiên cũng đã lớn tướng còn ngồi tù ba năm, anh nói xem, trong cái xã hội này, có tiền án thì khó sống lắm, để Tê Châu nhà em giúp tìm giúp Tề Thiên một công việc, cũng coi như có chén cơm nuôi sống mình!”
Thím hai của Tê Thiên tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ, đến cả một công việc đàng hoàng, Tề Thiên cũng không có, vậy thì sẽ không tìm được bạn gái đâu. Tê Châu nhà em đã tìm được một cô bạn gái, sắp bàn đến chuyện kết hòn rồi. Nếu căn nhà cũ kia Tề Thiên không dùng tới thì không bằng cho Tề Châu nhà chúng em dùng tạm trước cũng được.”
Văn Tố Hoa đang ở phòng bếp nấu ăn, tai thì vẫn luôn nghe ngóng chuyện ở ngoài phòng khách. Bà vốn còn đang nghỉ ngờ sao tự dưng cả nhà chú hai này lạỉ đột nhiên tới thăm. Phải biết rằng, trong khoảng thời gian Tê Thiên ngồi tù, hai vợ chồng họ rất khổ sở, cả nhà chú hai lại tránh họ như tránh ôn thần. Bây giờ nghe thế thì hiểu ra, họ muốn tranh giành cán nhà cũ đây mà!
Nhà cũ là nhà ông nội Tê Thiên để lại trước khi về quê, ông cụ Tê chỉ có hai người
con, về phần chia căn nhà thì cũng không thiên vị ai cả, mỗi người một nửa.
Căn nhà cũ kia tuy rằng đã cũ kĩ rồi, nhưng lại nằm ở khu gần trường học, giá nhà vẫn luôn rất cao, bán đi cũng được một triệu ba.
Văn Tố Hoa buông xẻng xào rau, đi tới phòng khách nói: “Thím hai, không thề nói như vậy được. Lúc trước, khỉ mà bố về quê thì cũng nói rồi, để lại căn nhà này cho hai nhà chúng ta, để chúng ta tự mình xử lý. Chúng ta lúc ấy cũng đã bàn bạc xong, aỉ muốn lấy căn nhà cũ, vậy thì dựa theo giá thị trường, trả một nửa tiền mua đứt của bên kia. Có cái nhà chung mà bảo là dùng tạm sao được.”
Thím hai của Tê Thiên tên Vương Tùng Phượng liếc mắt nhìn Văn Tố Hoa, giọng điệu không tốt: “Em nói này chị dâu, lời này của chị quá ích kỷ đó! Người một nhà mà sao chẳng biết chia sẻ gì thế! Hơn nữa, cán nhà này để trống đấy thì được tích sự gì. Tề Thiên nhà các chị là thằng tù tội, tìm một công việc cũng khó chứ đừng nói là kết hôn, sao nào, các chị không dùng đến, chẳng lẽ cũng không muốn cho người ta xài sao?”
“Đúng vậy bác gái, nhà bác lại không dùng đến, cứ để cháu dùng tạm trước thì có làm sao?” Tề Châu cũng lên tiếng: “Hơn nữa, nhà
bác cũng không thiệt thòi gì, cháu tìm người, dựa vào quan hệ tìm một công việc giúp Tề Thiên, hai bác phải biết kẻ từng ngồi tù khó kiếm việc làm lắm.”
Văn Tố Hoa nghe thế thì sửng cồ: “Chúng tôi chẳng những làm việc cho ông chủ của tập đoàn Văn Tôn, mà còn từng nói chuyện với ông ấy rồi cơ!”
Vương Tùng Phượng cười nhạo.
Tề Châu cũng bĩu môi: “Bác gái, nhà aỉ thế nào, mọi người đều biết, có mấy câu khoác lác không nên dùng đâu ạ, bác biết ông chủ lớn của chúng cháu là nhân vật thế nào không? Tề Thiên còn làm cho ông ấy, các bác còn nói chuyện với ông ấy à? Ha ha ha.”
Sự châm chọc trên khuôn mặt của Tề Châu không hề che dấu.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Tề Thiên xách theo hai túi hoa quả vào nhà.
Vừa mới vào cửa, Tề Thiên đã nhìn thấy cả nhà chú hai của mình.
Tề Thiên nhíu nhíu mày, cách đốỉ nhân xử thế của cả nhà chú hai như thế nào, Tề Thiên vẫn luôn rất rõ.
“Chà, đây không phải là Tê Thiên sao!” Ánh
mắt Vương Tùng Phượng chĩa về phía anh: ‘Tê Thiên, cuộc sống cũng không tệ nhỉ, mới vừa ra khỏi tù đã có người cấp nhà ở cho cháu rồi?”
Tuy Tê Thiên không quá thích nhà chú hai, nhưng anh vẫn rất lễ phép chào hỏi bề trên, sau đó trả lời câu hỏi của Vương Tùng Phượng: “May mắn thôi.”
“May mắn? Ha ha.” Tề Châu cười lạnh một tiếng: “Nghe nói anh làm việc tại tập đoàn Văn Tôn, lại còn làm công cho ông chủ lớn? Trùng hợp thật, em cũng làm việc tại tập đoàn Văn Tôn, có thời rảnh thì hai ta trao đổi giao lưu thêm nhé. Em làm ở bộ phận hậu cần, anh có viết bộ phận hậu cần không? Là bộ phận mà người khác muốn vào cũng khó đó, tiền lương cao nhất tập đoàn!”
Tề Thiên gật đầu: “Biết một chút.”
Tề Châu thấy bộ dạng này của Tê Thiên thì không chịu buông tha: “Còn anh thì sao? Làm ở bộ phận nào?”
Tề Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Một bộ phận đặc biệt.”
“Bộ phận đặc biệt?” Hai tay Tề Châu khoanh trước ngực: “Sao em chưa từng nghe nói trong tập đoàn có bộ phận đặc biệt vậy? Nói ra cho em mở mang tầm mắt đi? Làm công việc
gì?”
Tề Thiên trầm ngâm một phen rồi lắc đầu: “Khó nói lắm”
Tề Thiên đúng là không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói là mình chỉ mang mác làm việc ở tập đoàn Ván Tôn để cưới Thẩm Thu Thủy – cô gái đẹp nhất Thiên Ngân nhỉ?
“Ha ha ha ha!” Tề Châu cười to ra tiếng: “Đúng đúng đúng, khó nói mà.”
Vương Tùng Phượng liếc mắt một cái: “Thím nói này Tê Thiên, đến cả việc nói dối mà cháu cũng không biết luôn à, còn bộ phận đặc biệt nữa cơ, khó nói hay là không có công việc, nói thẳng xem nào!”
Thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, Tề Đông Thịnh mở miệng: “Được rồi, ăn cơm trước đi, chú hai, nếu như nhà các người bận gì thì làm đi, chuyện khác bàn sau!”
Tê Đông Thịnh đã hạ lệnh đuổi khách rồi.
Nhưng mà cả nhà Tê Đông Lâm cũng không có ý định rời đi. Lần này bọn họ tới là để giành cho bằng được căn nhà cũ, không đạt được mục đích thì làm sao dễ dàng rời đi?
Tề Đông Lâm cười nói: “Đã lâu không ăn cơm chị dâu nấu, hôm nay xem như có lộc ăn
rồi, anh cả, không ngại thêm đôi đũa chứ?1’
Rất nhanh, hai gia đình, tổng cộng sáu người ngồi ở trên bàn ăn. Nhưng mà ngoại trừ Tề Đông Lâm thỉnh thoảng gắp một miếng đồ ăn để làm dáng, hai người Vương Tùng Phượng và Tê Châu đều không động đũa.
Ngược lại Tê Thiên ăn rất ngon miệng, miệng dính đầy dầu mỡ.
Qua hơn mười phút, Vương Tùng Phượng không nhịn được mà mở miệng: “Anh cả, anh cứ nói thẳng đi, có đồng ý cho bọn em căn nhà này hay không! Nếu như không đồng ý, vậy thì bọn em sẽ về quê bàn bạc lại với ônq cụ!”