NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Long Vương xuất thế - Chương 31 Anh cho rằng tập đoàn Văn Tôn là của nhà mình sao

  1. Home
  2. Long Vương xuất thế
  3. Chương 31 Anh cho rằng tập đoàn Văn Tôn là của nhà mình sao
Prev
Next

Chương 31: Anh cho rằng tập đoàn Văn Tôn là của nhà mình sao?
Tính tình của Tê Đông Thịnh khá hiền, vừa rồi người nhà Tề Đông Lâm nhắc đến căn nhà cũ, Tề Đông Thịnh cũng không nói gì, cuối cùng còn lên tiếng đề hòa giải.
Nhưng bây giờ, khi Vương Tùng Phượng nói muốn về quê tìm ông cụ để nói chuyện, Tê Đông Thịnh lập tức đập đũa xuống bàn, tức giận nói: “Muôn nói chuyện gì với ông cụ?”
Tề Đông Thịnh đột nhiên nổi giận khỉêh Vương Tùng Phượng giật mình.
Vương Tùng Phượng dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Anh cả, chúng ta đều đã già rồi, con cái đêu đã đêh tuổi kết hôn, anh đừng nghĩ đến việc dùng thân phận để gây áp lực cho em dâu là tôi! Tôi có thể nói gì với ông cụ? Đương nhiên là nói chuyện cháu trai nhỏ của ông ấy muốn kết hôn, nhưng không có nhà tân hôn! Cháu trai lớn không có năng lực đó, còn chiếm chỗ không nhường!”
Tề Châu nói đỡ: “Đúng vậy, ông nội trước khi về quê đã để nhà lại, chẳng phải là để sau này chúng ta tốt hơn sao? Vậy bây giờ cháu có bạn gái, cũng sắp kết hôn, cháu chỉ cần nhà cũ mà thôi, chúng ta dều là người một nhà, các
người không muốn thấy nhà chúng cháu sống tốt sao?
Văn Tố Hoa cũng ném đũa xuống, lạnh lùng nói: “Nhà chú hai này, nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng nói rõ ra luôn đi, Văn Tố Hoa tôi cũng không phải là người vô lý, đúng, chúng ta là người một nhà, nhưng các người đã làm những việc mà người một nhà nên làm chưa? Mấy nám nay tôi và lão Thịnh sống như thế nào các người đâu phải không biết, căn nhà cũ vẫn luôn cho thuê, tiền thuê nhà là cả nhà các người lấy, khi tôi và lão Thịnh không có chỗ để ở, chúng tôi muốn lấy tiền thuê nhà, các người có cho không? Lúc đó các người có coi chúng tôi là người một nhà sao?”
Tề Châu trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói: “Các người không có chỗ ở đâu phải là do cháu, hơn nữa, đúng lúc cháu cần tiền, các người sống ở đâu mà không được.”
Tề Đông Lâm nói: “Chị dâu, đâu thể nói như vậy được, tình huống lúc đó đâu giống như bây giờ được? Dù sao chúng tôi chỉ nói một câu, Tê Châu nhà chúng tôi kết hôn là vì nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nếu các người không đồng ý thì chúng tôi sẽ về quê nhờ ông cụ phân xử! Xem ông ấy muốn giao căn nhà cho Tề Châu nhà chúng tôi lấy vợ sinh con, hay là
ông ấy muốn tiếp tục duy trì Tê Thiên, một đứa cháu trai vô dụng!”
“Ăn nói nhảm nhí!” Ván Tố Hoa hét lớn: “Tôi nói cho cậu biết Tê Đông Lâm, con trai của tôi cũng không kém hơn bất cứ ai khác!”
Vương Tùng Phượng chế nhạo: “Đã từng vào tù rồi còn không kém gì chú? Bây giờ thậm chí còn không có việc làm! Còn khoe khoang việc mình làm ở tập đoàn Văn Tôn! E rằng cửa lớn tập đoàn Văn Tôn còn không vào được đấy chứ! Ngay cả một người quét dọn cũng không nhận người từng ngồi tù đâu!”
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, hai bên có xu hướng bắt đầu cãi vã.
Trong lúc mọi người đang cãi nhau, Tê Thiên ăn sạch cơm trong chén rồi buông chén cơm xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với vợ chồng Tề Đông Thịnh: “Bố mẹ, hôm nay con về là chuyện muốn nói với hai người, con đã giúp hai người tìm được hai công việc tại tập đoàn Văn Tôn, bên phía tập đoàn Văn Tôn cũng đồng ý là sẽ bù đắp bảo hiểm an sính xã hội cho hai người trong vài năm qua, công việc không mệt nhọc, lương cũng không tệ, hai người xem có muốn đi hay không, nếu muốn đi thì có thể sắp xếp cho hai người nhận việc vào sáng mai.”
Sau khi Tê Thiên nói xong, vợ chồng Tê Đông Thịnh còn chưa kịp nói chuyện, Vương Tùng Phượng đã chế nhạo: “Tê Thiên, cậu thật sự là nghiện làm màu trước mặt chúng tôi rồi!”
Tề Châu cũng nói: “Đúng vậy, còn nói sắp xếp hai vị trí, còn để tập đoàn Văn Tôn bù đắp an sinh xã hội, sao anh không nói ngài cố Văn – chủ tịch của tập đoàn Văn Tôn là đàn em của anh luôn đì?”
Tề Đông Lâm nói: “Tê Thiên, mặc dù nhà họ Tề chúng ta không phải là một gia đình có tiền có thế, nhưng con người sống thì phải luôn trung thực, cháu nhìn lại mình đi, bây giờ cháu đã trở thành người như thế nào, miệng toàn nói phét nói, thực sự làm người khác thất vọng! Cháu nghĩ nếu mình nói như vậy với ông nội thì ông ấy có tin không?
Vương Tùng Phượng nói: “Có người hiện tại chỉ là muốn tìm chút thể diện, không chịu thừa nhận mình là rác rưởi, nhưng muốn khoe khoang thì cũng phải tìm lý do gì thích hợp một chút chứ!”
Vợ chồng Tề Đống Thịnh nghe những gì con trai họ nói thì trong lòng hiểu rõ, Tề Thiên chỉ nói như vậy trước mặt gia đình Tề Đông Lâm, ngay cả bản thân Tề Thiên cũng mới đến tập đoàn Văn Tôn, làm sao có thể sắp xếp công
việc cho bọn họ được?
tập đoàn Văn Tôn cũng đâu phải là một tổ chức từ thiện!
Văn Tố Hoa vỗ vỗ vai Tề Thiên: “Tiểu Thiên, bố mẹ đã già rồi, bây giờ chỉ muốn yên tâm ở nhà, con không cần phải lo lắng những chuyện này.1′
“Đừng!” Vương Tùng Thiện Vương lập tức nói: “Tề Thiên nhà các người không phải đã nói là được trả lương cao, công việc không mệt mỏì sao, các người còn chưa đến năm mươi tuổi đâu, thậm chí còn chưa đủ tuổi để nghỉ hưu, không phải nói là ngày mai có thể đì làm sao, vậy đỉ đi, để cho Tê Châu nhà chúng tôi đi xem môi trường làm việc của các người thế nào!
“Đúng vậy.” Tê Châu châm biếm: “Bác trai bác gái, hai người đi đỉ, ngày mai cháu cũng đỉ xem để mở mang tầm mắt!”
Tề Thiên cũng gật đầu: “Mẹ, thật ra con nghĩ hai người đi thì tốt, cũng có việc để làm, công việc con đã thống nhất rồi, hai người muốn đi thì đỉ, không thì đi thì ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”
“Ha ha ha ha!” Tê Châu cười lớn: “Tê Thiên, anh thật sự làm tôi buồn cười chết mất! Anh thật sự cho rằng tập đoàn Văn Tôn này là của
nhà anh sao? Còn muốn đi thì đi?1′
Tề Thiên thậm chí còn không thèm nhìn Tê Châu, mấy năm nay, tính tình của Tê Thiên đã thay đổi, nếu là mấy năm trước Tê Thiên còn tranh cãi với người khác, nhưng hiện tại anh đã hiểu rất rõ một điều, sự thật mạnh hơn lời nói!
Tề Thiên nhìn cha mẹ, chờ đợi câu trả lời của họ.
Văn Tố Hoa liếc nhìn Tê Đông Thịnh, vẻ mặt khó xử: “Tiểu Thiên, mẹ nghĩ…”
Văn Tố Hoa còn chưa nói xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không nặng cũng không nhẹ, có nhịp điệu nhất định, chỉ từ điểm này có thể thấy người gõ cửa có tấm lòng cung kính.
“Con đi mở cửa.”
Tề Thiên đứng dậy mở cửa.
Cố Văn đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm hai bình rượu ngon, trên mặt mỉm cười, nhìn thấy Tề Thiên mở cửa, Cố Văn khẽ cúi đầu.
“Tới là được rồi, còn đem đồ theo làm gì, vào đi!”
Cố Văn biết bố mẹ Tê Thiên ở nhà, liền khách khí nói: “Đến đây ăn cơm ké, nên mang
chút đồ uống tới, haha.”
Cố Văn bước vào nhà nói: “Anh Tê, chị dâu, không phiền nếu tôi đến ké một bữa chứ?”
Vợ chồng Tề Đông Thịnh nhìn thấy Cố Văn thật sự tới nhà, họ dều ngạc nhiên và nhanh chóng đứng dậy: “Ngài Cố, hoan nghênh hoan nghênh.”
Cố Văn cười lớn: “Anh Tề, lần trước chúng ta đã tính rồi, anh lớn hơn tôi hai tuổi, cứ gọi tôi bằng em là được, ồ, nhà anh Tê đang có khách ir sao.
Cố Văn nhìn thấy cả nhà của Tê Đông Lâm.
Tề Châu vốn đang cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, khi vừa nhìn thấy Cố Văn liền ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên vẻ khó tin!
Tề Châu đã gặp cố Văn, tuy chỉ gặp một Lân trong buổi họp động viên hàng năm của tập đoàn, những ký ức của Tề Châu vẫn còn mới mẻ, khỉ đó hắn ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngay cả khi tài xế của Cố Văn đi tới, tất cả các quản lý bộ phận của Tê Châu đều phải lịch sự tiếp đón và giữ thái độ khiêm tốn.
Khỉ đó Tê Châu đã mơ ước có một ngày mình có thể đi theo những nhân vật lớn như vậy,
cho dù làm một tên đàn em tép riu, cũng có thể làm rạng danh tổ tiên của nhà họ Tê và trở nên nổi bật!
Vương Tùng Phượng không biết cố Văn, nhưng nhìn thấy hai chai Mao Đài trên tay Cố Văn, Vương Tùng Phượng không vui nói: “Này, nhà anh cả còn có một người bạn giàu có thế này à, sao vậy, không giới thiệu sao?”
Cố Văn không biết thân phận của Vương Tùng Phượng, nhưng Vương Tùng Phượng đang ở nhà Tê Thiên, Cố Văn cũng rất khiêm tốn nói: “Xỉn chào, tôi họ Cố, Cố Văn!”
“Mẹ.” Tề Châu thận trọng đưa tay chọc Vương Tùng Phượng: “Đây là chủ tịch tập đoàn của con”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 31 Anh cho rằng tập đoàn Văn Tôn là của nhà mình sao"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com