Long Vương xuất thế - Chương 33 Thay đổi thái độ và nói chuyện với tôi
Chương 33: Thay đổi thái độ và nói chuyện với tôi
Khi Tê Thiên nhận được tin tức này, tất cả thông tin về Tào Hữu, chủ tịch tập đoàn Hữu Hoành, cũng đã được gửi đến điện thoại di động của anh.
Long Vương Điện có mạng lưới tình báo rộng lớn và vô cùng khủng bố.
Theo thông tin tình báo, tập đoàn Hữu Hoành và tập đoàn Thẩm thị là đối tác nhiều năm, mối quan hệ hai bên cùng có lợi trong nhiều năm.
Đối với Thẩm thị mà nói, tập đoàn Hữu Hoành đã phát triển thành một trong những đối tác quan trọng nhất, nếu Thẩm thị cắt đứt hợp tác với tập đoàn Hữu Hoành thì sẽ mất ít nhất hơn một tỷ doanh thu mỗi năm.
Việc này khó chịu như một người bị chặt đứt một cánh tay vậy.
Thẩm thị cảm thấy tồi tệ khỉ cắt đứt hợp tác với Hữu Hoành, thì Hữu Hoành đương nhiên cũng không khá hơn là bao.
Sở dr Tào Hữu có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, là vì Thấm Bằng Bân đã xen vào giữa.
Theo thông tin tình báo, sau khi cuộc họp cấp cao của Tham thị kết thúc vào chiều nay, Thẩm Bằng Bân đã bí mật bàn chuyện với Tào Hữu suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó Tào Hữu đã tuyên bố rằng không cần kinh doanh cũng được, nhưng phải có được Thẩm Thu Thủy!
Đây rõ ràng là muốn cấu kết với nhau làm ban thanh danh của Thẩm Thu Thủy.
Đối với Thẩm Thu Thủy mà nói, đây là một vấn đề nan giải.
Tập đoàn Hữu Hoành thà hy sinh lợi ích của mình để loại bỏ Thẩm Thu Thủy, điều này chỉ có thể nói là Thẩm Bằng Bân đã bỏ ra quá nhiều.
Đọc xong thông tin, Tê Thiên vươn vai ngồi dậy khỏi giường.
“Tối nay lại không thể ngủ sớm được rồi.”
Tê Thiên mở cửa sổ phòng ngủ, nhẹ nhàng nhảy ra, đáp xuống giữa sân tầng một.
Nhảy ra đường cửa sổ không phải để che giấu hành động lặng lẽ của mình, chỉ là Tê Thiên cảm thấy làm vậy sẽ thuận tiện hơn, không cần phải đi xuống cầu thang.
Rời khỏi sân biệt thự, Tê Thiên búng ngón tay, một bóng người mặc đồ đen lặng lẽ xuất
hiện sau lưng Tê Thiên, bước chân của người này không hề tạo ra tiếng động, người này bẩm sinh là sát thủ, thân hình dường như hòa vào màn đêm.
Tề Thiên không quay đầu lại hỏi: “Tham Bằng Bân và Tào Hữu đã nói những gì?”
Người mặc đồ đen cúi đầu: “Xin lỗi đại nhân, việc này sẽ mất một khoảng thời gian, chậm nhất là trước bình minh chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng”
Ngay cả một tổ chức tình báo như Long Vương Điện cũng không thể lập tức có được nội dung cuộc họp riêng của đối phương chỉ trong vài giờ.
Sau lưng Thẩm Bằng Bân có bóng dáng của Đông Đường, vì vậy cũng không thể làm những hành vi lộ liễu như gắn máy nghe trộm trên người Thẩm Bằng Bân được.
“Thôi quên đỉ, không cần đâu.” Tề Thiên khẽ lắc đầu: “Nói cho tôi biết Tào Hữu ở đâu, có lẽ Thẩm Thu Thủy sẽ không thể lường được động thái của Thẩm Bằng Bân trong cuộc họp công ty sáng mai.”
Sau khỉ cái bóng kia nói một địa chỉ, người đó lại ẩn nấp vào trong bóng tối.
Đêm khuya, tại một biệt thự hẻo lánh ở
ngoại ô.
Tào Hữu bốn mươi tám tuổi đang nằm trên một chiếc giường lớn, mỗi bên trái phải đêu ôm một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Đối với những người như Tào Hữu, cái đẹp không còn là thứ gã theo đuối nữa mà quyền lợi và ích lợi mới là thứ gã quan tâm.
Trước quyền lực và lợi ích, sắc đẹp chỉ là món quà tặng kèm mà thôi.
Tào Hữu lấy ra hai xấp tiền từ trên tủ đầu giường, ném cho hai người phụ nữ, phất tay như xua đuổi bảo họ rời đi, sau đó nằm một mình tại đây, châm một điếu thuốc.
Tào Hữu nheo mắt lại: “Thẩm Thu Thủy, cô không nên trách tôi, muốn trách thì trách cô đã chọc nhầm người, không phải ai cũng có thể tùy ý khiêu khích người như Thẩm Bằng Bân được đâu, tuy nhiên, tôi thực sự rất tò mò cô sẽ lựa chọn như thế nào khỉ phải đối mặt với tình hình áp lực vào ngày mai.”
Tào Hữu lè lưỡi liếm môi, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
“Ông chủ Tào rất có hứng thú nhỉ.1′
Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai Tào
Hữu.
Tào Hữu đột nhiên giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng người ngồi trong bóng tối ở góc phòng, khuôn mặt của người kia ẩn trong bóng tối, Tào Hữu nhìn không rõ.
Tim Tào Hữu đập thình thịch, ở ngoài biệt thự có vệ sĩ riêng của gã, gã không thể hiểu nổi tại sao người này lại có thể lặng lẽ đi vào được.
Nhưng rốt cuộc Tào Hữu là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, trên mặt Tào Hữu không nhìn ra có chút hoảng sợ nào, gã thậm chí còn rít một hơi thuốc, giả vờ không quan tâm nói: “Có thể xuất hiện trước mặt tôi vào lúc này, cậu cũng có chút bản lĩnh đây, nói đi, là ai phái cậu tới đây, mục đích là gì?”
Tề Thiên ngồi trong góc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tỉnh: “Xem ra ông chủ Tào gần đây đã đắc tội rất nhiều người, nên cũng lười đoán rồi”
“Ha.” Tào Hữu khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khỉnh thường: “Tào Hữu tôi đã tung hoành trong thương trường nhiều năm, tôi không nhớ nổi mình đã đắc tội ai, tôi cũng không nhớ nổi aỉ muốn giết mình, chuyện nhỏ như vậy không đáng để tôi phải bận tâm.”
“Ô.” Tê Thiên gật đầu.
Nếu là một người bình thường ở trước mặt Tào Hữu, không chừng sẽ thực sự bị vẻ ngoài điềm tĩnh của Tào Hữu đánh lừa.
Nhưng cố tình người đứng trước mặt Tào Hữu lại là Tề Thiên.
Tuy rằng mặt ngoài Tào Hữu giả vờ bình tĩnh, nhưng cơ bắp căng thẳng theo tiềm thức và ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của vệ sĩ ở bên ngoài phòng đều đang tiết lộ một tin tức cho Tê Thiên!
Tào Hữu rất sợ!
Tề Thiên đứng dậy từ trong góc.
Ngay lúc Tào Hữu muốn xem Tề Thiên định làm gì, thì Tê Thiên đột nhiên tăng tốc, tốc độ của Tề Thiên nhanh đến mức Tào Hữu thậm chí không thể nhìn rõ!
Giây tiếp theo, Tề Thiên đã lao tới trước mặt Tào Hữu, túm tóc Tào Hữu, trực tiếp đập đầu gã vào tủ đầu giường bên cạnh.
“Bịch” một tiếng trầm vang.
Với một đòn này, đôi mắt của Tào Hữu đầy sao xẹt, đầu óc trống rỗng, cơn đau nhói trên trán nhắc nhở Tào Hữu đòn tấn công của đối phương tàn nhẫn đến mức nào.
Đầu mẫu thuốc lá bay khỏi tay Tào Hữu, Tề Thiên thuận tay chụp lấy, đem tàn thuốc ấn vào mặt Tào Hữu.
“Xèo xèo!”
Một mùi như lông heo cháy bỗng chốc dâng lên, Tào Hữu hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
“Ông chủ Tào, xem ra ông cũng không hề bình tĩnh như lời mình đã nói.”
Tề Thiên xách Tào Hữu lên, lên gối một cú vào bụng của Tào Hữu, sau đó ném Tào Hữu xuống đất như ném một thứ rác rưởi.
Tào Hữu nằm cuộn tròn ở đó, bụng, mặt và trán truyền đến cơn đau nhức dữ dội, điều này khiến Tào Hữu cảm thấy như sắp chết.
“Ông chủ Tào, đây là sự nhắc nhở dành cho ông, tiếp theo, dùng thái độ khác để nói chuyện với tôi đi.”
Tề Thiên trở lại trong góc ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Tào Hữu.
Tào Hữu mất mấy phút mới lấy lại bình tĩnh, sắc mặt gã đã tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt không còn bình tĩnh như trước, toàn thân run rẩy.
Tề Thiên hỏi: “Bây giờ ông có thể giữ thái
độ thẳng thắn được chưa?”
Tào Hữu gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn cái gì?”
“Tôi hỏi, ông trả lời.” Tề Thiên bắt chéo chân: “Thẩm Bằng Bân đã cho ông lợi ích gì để ông đối phó với Thẩm Thu Thủy?”
Tào Hữu chợt giật mình: “Thì ra là Thẩm Thu Thủy phái người tới, Ha ha, không ngờ người phụ nữ này còn có thủ đoạn như vậy.”
Tề Thiên nói: “Trả lời vấn đề.”
Tào Hữu chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, cầm lấy chiếc áo khoác bên giường mặc vào, khẽ lắc đầu: “Nếu cậu là do người khác phái tới, có lẽ tôi vẫn sẽ kiêng dè ba phần, nhưng nếu cậu là do Thẩm Thu Thủy phái tới, haha, vậy thì cậu cứ giết tôi đi, xem Thẩm Thu Thủy có qan để tôi chết hav khônq!”