NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Long Vương xuất thế - Chương 37 Đã đủ chưa

  1. Home
  2. Long Vương xuất thế
  3. Chương 37 Đã đủ chưa
Prev
Next

Chương 37: Đã đủ chưa?
Thấm Bằng Bân đã chuẩn bị rất kỹ càng trước khi đến đây, đêm qua hắn ta cũng đã làm rất nhiều việc.
Lần này khi Thấm Bằng Bân giơ tay đề nghị buộc tội, rất nhiều người cũng phụ họa theo!
Tình thế trong phòng họp trong nháy mắt đã nghiêng hẳn về phía Thấm Bằng Bân.
Thẩm Thu Thủy đưa mắt nhìn chung quanh, thấy không có bất kỳ ai mà cô có thể dựa vào được, tất cả mọi người đều muốn chống lại cô.
Đây là điều mà hiện nay Thẩm Thu Thủy đang phải đối mặt trong Thẩm thị.
Thẩm Bằng Bân muốn lên nắm quyền, hứa hẹn với mọi người nhiều lợi ích hơn, đứng trước lợi ích, không ai sẽ ủng hộ Thẩm Thu Thủy.
Trong giây phút này, Thấm Thu Thủy đột nhiên có một cảm giác không thể chịu nổi.
Đúng lúc này, một giọng nói khó hiểu vang lên.
“Buộc tội? Các người nói buộc tội là buộc tội sao? Các người coi chức Chủ tịch
của Thẩm thị là cái gì?”
Mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tê Thiên dựa vào ghế, quét mắt nhìn xung quanh.
“Tiền đề của việc buộc tội chủ tịch hội đồng quản trị là những sai lầm lớn đã xảy ra khi chủ tịch còn đương chức, bây giờ các người nói muốn buộc tội là buộc tội sao? Có phải là hơi thiếu tôn trọng quy tắc cúa Thẩm thị hay không!”
Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên, cô không ngờ vào thời điếm quan trọng này, Tê Thiên lại chính là người đứng ra giúp cô gánh chịu áp lực.
“Ha ha.” Thẩm Bằng Bân dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tê Thiên, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa: “Bởi vì cô ta mà tập đoàn đã tổn thất một đơn đặt hàng có lợi nhuận 1 tỷ, nếu đây không phải là sai lầm lớn thì cái gì mới gọi là sai lầm lớn chứ.”
Tê Thiên cau mày: “Dập thuốc lá đi.”
Thấm Bằng Bân sửng sốt, lúc này Thẩm Bằng Bân thậm chí còn hoài nghỉ mình nghe
nhầm: “Anh nói cái gì?”
“Dập thuốc lá đi, anh bị điếc à?” Ánh mắt Tê Thiên ghim vào người Thẩm Bằng Bân: “Trong phòng họp, cấm hút thuốc!”
Thấm Bằng Bân khinh thường cười, lại rít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi phun ra làn khói: “Tê Thiên đúng không? Anh cho rằng mình là thứ gì, anh có quyền lên tiếng ờ đây sao?”
Những người còn lạì cũng nhìn Tê Thiên như nhìn một kẻ ngốc.
Thấm Bằng Bân có tiếng hung ác, không ai dám tùy tiện khiêu khích Thẩm Bằng Bân.
Đúng là phòng họp không được phép hút thuốc, nhưng quy định này là dành cho người khác, sẽ không có ai tranh cãi việc này với Thẩm Bằng Bân, cũng không ai chịu đắc tộì Thẩm Bằng Bân chỉ vì chuyện nhỏ này.
Một khi bị Thẩm Bằng Bân trả thù, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết!
Thẩm Bang Bân nhìn chắm chằm vào Tê Thiên với đói mắt u ám, giống như một con rắn độc có thể táp một cú chí mạng vào người bất cứ lúc nào.
Tê Thiên khẽ mỉm cười, đứng dậy khỏi
chỗ ngồi, chậm rãi đi về phía Thấm Bang Bân: “Anh hỏi tôi cho rằng mình là ai sao?”
Khi Tê Thiên đang nóỉ thì anh cũng đã đi tớì trước mặt Thẩm Bằng Bân.
Thẩm Bằng Bân đang nằm ngửa trên ghế, nhìn Tê Thiên từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khỉnh thường.
Một giây tiếp theo, Tề Thiên đột nhiên ra tay túm lấy tóc Thẩm Bằng Bân, ấn đầu Thấm Bẳng Bân dùng sức đập mạnh về phía bàn hội nghị.
“Bùm!”
Một tiếng vang trầm đục.
Không ai có thể ngờ tới cảnh tượng bất ngờ trước mắt này!
Ngay cả Thẩm Thu Thúy cũng ngơ ngác!
Tàn thuốc từ điếu thuốc trong tay Thẩm Bằng Bân bay khắp nơi, đầu mẩu thuốc rơi xuống chân.
Tê Thiên nắm lấy đầu Thẩm Bằng Bân nhấc lên, hỏi: “Tôi là đại diện của tập đoàn Văn Tôn, như vậy đã đủ chưa?”
Trán của Thấm Bằng Bân đỏ bừng, sưng tấy thấy rõ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, vết
sẹo gớm ghiếc trên mặt vặn vẹo: “Chỉ là một người đại diện của tập đoàn Văn Tôn thôi thì chưa đủ.”
“Vậy sao?” Tê Thiên vẵn túm lấy tóc của Thẩm Bằng Bân, rồi đập về phía bàn hội nghị một lần nữa.
“Bùm!”
Lại một âm thanh trầm vang, ngay cả bàn hội nghị cũng khẽ rung chuyển.
Mọi người trong phòng họp đều vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy điều này.
Những người ở đây nếu có thể ngồi vào vị trí này thì cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chuyện bạo lực hơn thế này họ cũng đã từng chứng kiến rất nhiều, nhưng chưa có lần nào họ lại cảm thấy sợ hãi như lần này!
Không vì điều gì khác, chỉ vì người đàn ông bị đập đầu vào bàn hội nghị kia tên là Thẩm Bằng Bân!
Bất cứ ai có địa vị ờ Thiên Ngân đều biết đây là một nhân vật tàn nhẵn!
Hai năm trước hắn ta cũng đã là một ké tàn nhẫn khét tiếng ờ Thiên Ngân, trong mấy năm này, càng dựa vào sự tàn nhẵn, mà tạo dựng được tên tuổi cho mình ở những nơi
khác!
Tê Thiên lại túm đầu Thấm Bằng Bân lên lần nữa, hỏi: “Vậy thì thêm chức chồng chưa cưới cúa người đứng đầu Thẩm thị thì thế nào? Như vậy đủ chưa!’1
Trên trán Thẩm Bằng Bân đã rỉ ra vết máu, nhưng nụ cười trên mặt Thấm Bằng Bân càng đậm hơn: “vẫn chưa đủ!”
Tê Thiên nghiêng đầu qua, nói nhỏ vào tai Thẩm Bằng Bân: “Thẩm Bằng Bân, người khác sợ anh, nhưng Tê Thiên tôi thì không sợ anh, anh nổì tiếng hung ác, vậy thì đã sao? Hình như anh đã biết những gì tôi từng trải qua, không sai, tôi ớ trong tù ra, trong nhà tù Thiên Ngân, tôi đã thấy quá nhiều nhân vật tàn nhẳn hơn anh, anh biết đây, trước mặt tôi anh chỉ đáng buồn CƯỜI như một con chó hoang mà thôi, nếu anh sử dụng những phương pháp bình thường trong kình doanh đế giành Thẩm thị, thì Tê Thiên tôi không có gì để nói, nhưng nếu muốn chơi những thủ đoạn hèn hạ này, ha ha, anh chơi không lại tôi đâu.”
Tê Thiên nói xong, đứng thẳng lên, giây tiếp theo, anh nắm lấy đầu Thấm Bằng Bân điên cuồng đập về phía bàn hội nghị.
“Bùm! Bum! Bum! Bum!”
Lần này không còn là âm thanh trầm đục nữa mà là âm thanh giòn vang!
Bàn hội nghị không ngừng rung chuyến, đầu của Thẩm Bằng Bân bị đập vào bàn rồi lại nhấc lên, rồi lại đập xuống, mỗi lần đầu Thẩm Bằng Bân bị túm lên, mọi người đều có thể thấy trên bàn càng dính nhiều máu hơn, màu sắc càng đậm, cũng càng đặc sệt.
“Đủ rồi!” Thấm Sơn hét lớn một tiếng: “Thẩm Thu Thủy! Coi chừng người của cõ đi!”
Thẩm Thu Thủy cũng bị sốc trước những biếu hiện của Tê Thiên.
Trạng thái tinh thần của Thẩm Bằng Bân sa sút với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tê Thiên tùy ý ném Thấm Bằng Bân sang một bên, nhìn về phía Thẩm Sơn và nói: “Thẩm Sơn, hãy tròng chừng đứa con trai đã bị trục xuất khỏi gia tộc của ồng cho tốt đi, nếu không có ồng, hắn ta sẽ không có tư cách ngồi ở đây đâu, quy tắc của Thẩm thị là do vợ chưa cưới của tôi đặt ra, trước khi vi phạm quy tắc, ông phải cân nhắc trước thử xem bản thân có thể gánh chịu hậu quả như vậy hay không!”
Sau khi nói xong, Tê Thiên nắm lấy chiếc ghế Thẩm Bằng Bân đang ngồi ném sang một bên, điều này có nghĩa là hôm nay Thấm Bằng Bân không còn vị trí ờ chồ này nữa.
Lúc này, ý thức của Thầm Bằng Bân đã bắt đầu mơ hồ, trên trán hắn ta đã chảy ra rất nhiều máu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, Thẩm Bằng Bân nhìn chằm chằm Tê Thiên, nụ cười đó có chút điên cuồng, đặc biệt rùng rợn.
Nhưng Tê Thiên căn bán không quan tâm, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ thứ gì Thẩm Bằng Bân biếu hiện ra trước mặt Tề Thiên đều là vô nghĩa.
Tê Thiên liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Các vị, hình như sau khi đính hôn vớì Thu Thủy, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân với mọi người, tói tên là Tê Thiên, là chồng chưa của Thu Thủy, thủ đoạn của các vị, tõỉ đã nhìn thấy một ít, theo suy nghĩ cá nhân tôi thì thật sự không ra gì, tôi cho các người một lời khuyên, muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân thì hãy làm công khai đi, nếu tài năng của Thu Thủy không bằng người khác. Tê Thiên tồi không có gì để nói, nhưng nếu để cho tôi biết ai dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với Thu Thủy… thì thật xin lỗi,
Thẩm Bằng Bân mới chỉ là bắt đầu, nếu có ai không hài lòng với tôi, hoan nghênh các người đến tập đoàn Văn Tôn tìm tôi, cho dù là thủ đoạn gì, Tê Thiên tôi sẽ sẵn sàng tiếp chiêu!”
Tê Thiên nói xong liền xoay người ngồi trớ lại bên cạnh Thẩm Thu Thủy.
“Được rồi, tiếp tục cuộc họp!”
Phòng họp vốn ồn ào lúc này trờ nên im lặng không một tiếng động, không ai dám lên tiếng.
Tê Thiên dựa vào ghế: “Tiếp tục chủ đề, có người nói muốn buộc tội chủ tịch, nào, nói cho tôi nqhe thử lý do của các nqười đi!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 37 Đã đủ chưa"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com