NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Long Vương xuất thế - Chương 39: Dược phẩm Đường thị

  1. Home
  2. Long Vương xuất thế
  3. Chương 39: Dược phẩm Đường thị
Prev
Next

Sự xuất hiện của Đường Tử Tấn và những lời anh ta nói khiến ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đường Tử Tấn.

Đặc biệt là Thẩm Sơn.

Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Tào Hữu, Thẩm Sơn thật sự cảm thấy khó hiểu, Tào Hữu chắc chắn đã bị uy hiếp gì đó nên mới đột nhiên hạ thấp thái độ nhưvậy.

Điều làm Thẩm Sơn không hiểu nhất chính là Thẩm Thu Thủy rốt cuộc có quan hệ gì mà có thể khiến Tào Hữu sợ đến như vậy!

Vừa rồi khi có người nhắc đến tập đoàn Văn Tôn, trong lòng Thẩm Sơn rất nghi ngờ.

Đúng vậy, tập đoàn Vãn Tồn quả thực là xí nghiệp hàng đầu của Thiên Ngân, nhưng chỉ bằng một mình tập đoàn Văn Tôn còn không thể khiến Tào Hữu tỏ ra thái độ như vậy!

Thẩm Sơn nhìn Đường Tử Tấn, trong ấn tượng của ông ta không thế tìm được một nhân vật nào như vậy.

Đường Tử Tấn cảm giác được ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, khẽ mỉm cười: “Xin giới thiệu với mọi người một chút, tồi là sư huynh của Thu Thủy, Đường Tử Tấn, đây có lẽ là lần đầu tiên các vị nghe đến tên của tồi, nhưng không sao, rất nhanh mọi người sẽ nhớ kỹ thôi, dù sao thì Dược phẩm Đường thị của chúng tôi, cũng đang chuẩn bị

tiến vào thị trường Thiên Ngân.”

Dược phẩm Đường thị!

Có thế thấy, đồng tử của các cổ đông của Thẩm thị, trong đó có Thẩm Sơn đều co rụt lại!

Một số người thậm chí còn hít hà một hơi!

Dược phẩm Đường thị là một trong những công ty lớn hàng đầu toàn khu vực Tây Bắc! Với tài sản mấy trăm triệu tệ, đó là một gã khổng lồ có thế sánh ngang với Thanh Đằng!

Mọi người không khỏi nhìn sang Thẩm Thu Thủy lần nữa, tự hỏi từ khi nào Thẩm Thu Thủy lại có một sư huynh như vậy!

Người của Dược phẩm Đường thị ra tay!

Chẳng trách! Chẳng trách thái độ của Tào Hữu lại thay đổi nhanh như vậy, áp lực từ tập đoàn Dược phẩm Đường thị căn bản không phải là thứ Tào Hữu có thể chịu đựng được!

“Sếp Đường, ngưỡng mộ đã lâu!”

Một số cổ đông của Thấm thị đã chủ động bày tỏ sự ưu ái với Đường Tử Tấn.

Vẻ mặt Thẩm Sơn u ám liếc nhìn Đường Tử Tấn, sau đó gọi người vào, đỡ Thấm Bằng Bân ra ngoài rồi rời đi.

Những lãnh đạo cấp cao của Thẩm thị vốn đứng về phía Thẩm Sơn cũng không còn để ý đến tung tích của hai bố con Thẩm Sơn và Thẩm Bằng Bân nữa, trong mắt của nhiều lãnh đạo cấp cao thì hai người

này chẳng qua chỉ là hai kẻ thua cuộc, không còn quan trọng nữa, nên mọi người đều tập trung vào Đường Tử Tấn.

Nếu Dược phẩm Đường thị thật sự muốn tiến vào thị trường Thiên Ngân, hiện tại thiết lập quan hệ tốt đẹp với Đường Tử Tấn, nhất định về sau sẽ có ích lợi!

Tâng dưới của tập đoàn Thẩm thị.

Tê Thiên nói là tiền Tào Hữu, nhưng Tào Hữu vẫn luôn cúi đầu đi theo phía sau Tê Thiên.

Mãi cho đến khi Tê Thiên dừng bước sau khi rời khỏi tòa cao ốc Thẩm thị, Tào Hữu mới có cơ hội nói chuyện với Tê Thiên.

“Tôi..”

Tào Hữu vừa mở miệng nói chuyện, thì giọng nói của Tê Thiên đã vang lên.

“Xong chuyện lần này, tôi để lại cho ông một con đường sống, nhớ kỹ, sẽ không có lần sau.”

Tào Hữu cúi đầu gật đầu liên tục như gà mổ thóc:” Vâng vâng vâng, cậu yên tâm, sau này ai dám gây chuyện với Thẩm đổng, sẽ là kẻ địch của Tào Hữu tôi, Tào Hữu tôi nhất định sẽ là người đầu tiên liều mạng với người đó!”

Tê Thiên xua tay ý bảo Tào Hữu có thế rời đi.

“Cậu…” Tào Hữu có chút khó xử nhìn Tê Thiên.

Tê Thiên thấy Tào Hữu có lời muốn nói: “Nói.”

Được sự đồng ý của Te Thiên, lúc này Tào Hữu

mới hít một hơi thật sâu, thận trọng hỏi: “Cậu Tê, ngày hôm qua, sau khi cậu rời đi, lại có một thế lực tài chính khác đã ra tay chống lại tập đoàn của chúng tôi, cậu có thể giơ cao đánh khẽ được hay không, mặc dù cậu chỉ phái ra một tổ chức chính nhỏ nhưng tập đoàn Hữu Hoành của chúng tôi sẽ không thế chịu đựng được nếu nó cứ ăn mòn từng chút một như vậy.”

Tê Thiên nghi ngờ, sau đó nói: “Đó không phải là người của tôi, ông tự mình xử lý đi.”

Tào Hữu vội vàng gật đầu: “Đã hiểu.”

Một chiếc taxi chạy tới, Tê Thiên vầy xe lại, mở cửa lên xe.

Sau khi nhìn Tê Thiên rời đi, Tào Hữu lập tức lấy điện thoại di động ra, rồi dặn dò qua điện thoại: “Các người cứ hung hăng đánh trả thế lực cuối cùng đã tấn công đêm qua cho tôi! Đừng nương tay! Đúng là con mèo, con chó nào cũng dám nhảy nhót trên đầu trên cổ tôi!”

Tào Hữu có hai thái cực khi đối mặt với Tê Thiên và đối mặt với những người khác.

Tê Thiên bắt taxi tới tập đoàn Văn Tôn.

Mặc dù Tê Thiên đã tham dự hai cuộc họp của Thấm thị với tư cách là đại diện của tập đoàn Văn Tôn, cũng đã nói với gia đình rằng anh làm việc tại tập đoàn Văn Tôn, nhưng đây là lần đầu tiên Tê Thiên bước vào tập đoàn Vãn Tôn.

Công ty đứng đầu Thiên Ngân này sở hữu một

tòa nhà mười bảy tầng, từ tầng một đến tầng mười bảy đều thuộc về tập đoàn Văn Tôn.

Chỉ riêng nhà ăn dành cho nhân viên và phòng tập thể dục đã chiếm trọn một tầng.

Bước vào tầng một, sẽ thấy một sảnh lề tân sang trọng, gạch lát sàn bằng men sứ sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu bóng người, tổng cộng có mười cô tiếp tân xinh đẹp đang đứng ở đó, một số nhân viên văn phòng cũng đang ở đây, có người đang cầm một cốc cà phê, người thì cầm cặp tài liệu, trò chuyện thân mật với khách hàng ở sảnh tiếp tân.

Cũng có thể thấy mọi người bước đi vội vã, khồng ngừng gọi điện, hẹn gặp khách hàng.

Để trở thành xí nghiệp hàng đầu ở Thiên Ngân thì tập đoàn Vãn Tôn khồng chỉ dựa vào một người.

Có thang máy ở hai bên sảnh tiếp tân, một thang máy dành riêng cho nhân viên và một thang máy dành cho giám đốc điều hành.

Mặc dù Tê Thiên chưa bao giờ đến tập đoàn Văn Tôn, nhưng thồng tin về khuôn mặt của anh đã được Cố Văn nhập vào hệ thống công ty, có quyền hạn cao nhất trong công ty, cố Văn đã đặc biệt nói với Tê Thiên về điều này.

Sau khi quét khuôn mặt, Tê Thiên đi thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng chín.

Tâng 9 của tòa nhà Văn Tôn là nơi đặt nhà ăn dành cho nhân viên và phòng tập thể dục.

Tê Thiên đặc biệt đến đây để gặp mẹ anh, sau

khi tiễn Cố Văn đi tối qua, Tê Thiên cũng hỏi ý kiến của bố mẹ, trong lòng Văn Tố Hoa chắc chắn muốn đến đây, hiện tại bà ấy không có việc làm, có một cơ hội như vậy thì đúng là một chuyện vồ cùng tốt.

Tê Thiên đi tới nhà ăn, bây giờ vẫn còn sớm, trong bếp vẫn đang bận rộn việc cắt rửa rau củ.

Tê Thiên đi về phía phòng bếp, còn chưa kịp tới cửa đã nghe thấy một âm thanh the thé truyền vào tai.

“Chỉ có những nguyên liệu này thôi, muốn nấu như thế nào thì bà phải tự nghĩ ra cách đi! Nếu chuyện này cũng không làm được thì thuê bà có ích lợi gì?”

Sau giọng nói the thé này, Tê Thiên nghe thấy giọng nói của mẹ anh, Văn Tố Hoa.

“Sáng sớm tới đây tôi đã nhìn thấy giá bữa ăn, giá bữa ăn một người một ngày là 50 tệ! Tôi đã đi mua sắm và nấu ăn nhiều năm như vậy, tôi biết rất rõ giá bữa ăn 50 tệ có thể mua được bao nhiêu! Công ty nhiều người như vậy, sao có thế không có nổi một trăm hai mươi ký thịt!”

Giọng nói the thé lại vang lên lần nữa: “ôi, bà nói nhẹ nhàng thật đấy, tôi nói cho bà biết, không có là không có, bà có muốn làm hay không thì tùy, một người mới tới mà nói nhiều như vậy làm gì!”

Tê Thiên cau mày, nghe được cuộc đối thoại này, hiển nhiên là mẹ anh đang cãi nhau với người nào đó.

Tê Thiên vội vàng chạy tới mấy bước, đến cửa bếp liền nhìn thấy mẹ anh Văn Tố Hoa đeo một chiếc tạp dề trắng đứng ở đó.

Đứng đối diện Văn Tố Hoa là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, cũng đeo tạp dề màu trắng.

Tuy nhiên, không giống như tạp dề của Văn Tố Hoa dính đầy lá rau mới hái, tạp dề của người phụ nữ này sạch sẽ ngăn nắp, không dính một hạt bụi, rõ ràng là ăn mặc như một đầu bếp nhưng lại đang làm móng tay, còn đeo một chiếc nhẫn lớn trên ngón tay.

Văn Tố Hoa tức giận đến đỏ mặt: “Cồ làm như vậy là không tuân thủ tiêu chuấn bữa ăn! Chỉ có chút thịt này, thì mọi người không thể ăn được mấy miếng!”

Người phụ nữ trung niên chống tay lên hông, liếc nhìn Văn Tố Hoa: “Bà không làm được thì cút khỏi đây đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy! Nhìn bộ dạng đanh đá của bà kìa, làm tồi thấv buồn nòn auá!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 39: Dược phẩm Đường thị"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com