NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Long Vương xuất thế - Chương 79 Nội tâm suy đổ

  1. Home
  2. Long Vương xuất thế
  3. Chương 79 Nội tâm suy đổ
Prev
Next

Chương 79: Nội tâm suy đổ
Sắc mặt Tề Thiên đột nhiên thay đối, sải bước chạy về phía phòng cấp cứu, vừa chạy vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Lăng vội vàng đi theo Tề Thiên nói: “Bị tai nạn xe cộ ở kho y tế ngoại ô thành phố, có một bác sĩ trực ca của bệnh viện tình cờ có mặt ở đó, và đưa ông ấy đến đây, nhưng tình hình rất nguy hiểm.”
Tề Thiên không hỏi thêm nữa, vội vàng chạy đến phòng cấp cứu.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, đèn đỏ bật sáng, hai bác sĩ phụ mổ vội vàng chạy ra ngoài, hét lên: “Mau lên! Túi máu!”
Viện trưởng Hoàng mặc áo phẫu thuật bước ra khỏi cửa, ông ấy vội vàng sang một bên gọi điện thoại, lo lắng nói điều gì đó, sau đó ném điện thoại sang một bên, rồi lại nhanh chóng chạy vào phòng mổ.
Tề Thiên vội vàng tiến lên hỏi: “Viện trưởng Hoàng, hiện tại tình hình thế nào?”
“Xương ngực bị gãy, lồng ngực bị dịch chuyển rất nặng, chỗ xương gãy đâm vào phổi, một mảnh xương gãy nằm sát tim, chỗ này chảy máu rất nhiều, không thể cầm máu, chúng tôi không nhìn rõ được tình trạng của vết thương, tôi vừa gọi điện thoại mời chuyên gia từ An thị tới
chữa trị, nhưng cho dù là lập tức xuất phát, cũng phải hơn hai giờ mới có thế đến được, hiện tại không biết bệnh nhân có thể kiên trì lâu như vậy hay không!”
Viện trưởng Hoàng nói thật nhanh rồi lao vào phòng cấp cứu đế tiến hành cứu chữa.
Tề Thiên cau mày thật chặt: “Kiều Lăng, cô phải đế mắt tới tên bác sĩ trẻ đó, ngoài ra, cũng cần giữ người gây tai nạn lại, chuyện này có vấn đề! Đốt sống ngực và xương sườn của cơ thế con người được nổi với nhau, tạo thành hình dạng một cái lồng, có tổng thể khá ổn định, nếu không phải bị va chạm với lực rất mạnh, thì xương sườn căn bản không thế bị dịch chuyến nghiêm trọng như vậy được! Liễu Kiến Quân chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó!”
Tề Thiên nói xong, nhưng thấy Kiều Lăng vẫn không đế ý tới mình, lại kêu lên: “Kiều Lăng!”
Kiều Lăng im lặng.
Tề Thiên quay đầu lại, thấy Kiều Lăng đang ngơ ngác nhìn về phía sau anh.
Trong lòng Tề Thiên có dự cảm không tốt, anh quay đầu lại liền nhìn thấy Liễu Y ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, lặng lẽ nhìn anh.
Nước mẳt của Liễu Y rưng rưng trong khóe mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Y, Tề Thiên cũng sửng sốt.
Đối với Liễu Y, cô ấy đã phải ngồi trên xe lăn ba năm, đột nhiên có cơ hội đứng dậy lần nữa, nhưng vào ngày này, lại xảy ra chuyện như vậy!
Liễu Y xuất thân từ một gia đình đơn thân, Liễu Kiến Quân đã chăm sóc cô ấy mỗi ngày trong ba năm qua, hai cha con sổng nương tựa lẫn nhau.
Liễu Y mở miệng muốn nói chuyện, nhưng vì quá đau lòng nên không thể phát ra âm thanh, nước mắt điên cuồng chảy ra từ khóe mắt, gò má lập tức ướt đẫm nước mắt.
Kiều Lăng nhìn bộ dáng của Liễu Y, đột nhiên quay đầu đi, cô ấy không dám nhìn nữa, đây là một cô gái có số phận nhiều chòng gai, khó khăn lắm cô ấy mới nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Ngay cả Kiều Lăng, một người chứng kiến cũng không cầm được nước mắt.
Tề Thiên chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh Liễu Y, vòng tay ôm đầu Liễu Y, áp vào người anh.
“A a a!”
Liễu Y tựa hồ đã tìm được chỗ trút bỏ tâm tình, trong miệng phát ra những tiếng khóc đau khố, vang vọng giữa sảnh lớn.
“Không sao đáu, không sao đâu.” Tề Thiên liên tục đưa tay vuốt tóc Liễu Y: “Chắc chắn sẽ không có việc gì, tôi bảo đảm với cô, thật đó.”
Tề Thiên không ngừng an ủi.
Liễu Y khóc không ngừng, thậm chí còn biến thành tiếng tru, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ suy sụp trong lòng.
Tề Thiên nhép miệng với Kiều Lăng.
Kiều Lăng hiếu được Tề Thiên muốn một cây kim.
Lau nước mắt xong, Kiều Lăng nhanh chóng chạy đến căn phòng gần đó, nhanh chóng lấy cây kim châm ra đưa cho Tề Thiên.
Tề Thiên cầm kim ghim vào các huyệt đạo trên cơ thế Liễu Y mà không hề có chút do dự.
Sau vài mũi kim, cơ thể Liễu Y khẽ run lên, tiếng khóc ngừng lại, toàn thân yếu ớt dựa vào xe lăn.
“Cô ấy ngủ rồi, cô chăm sóc cô ấy một chút.” Tề Thiên giao Liễu Y cho Kiều Lăng: “Nhờ người chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo phẫu thuật, tôi vào xem.”
Nghe được Tề Thiên chuẩn bị tiến vào phòng mổ, Kiều Lăng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu: “À, được! Được!”
Lúc này Kiều Lăng cũng hơi luống cuống, lập
tức sai người chuẩn bị cho Tề Thiên.
Hai phút sau, Tề Thiên đã thay quần áo phẫu thuật, khử trùng toàn thân rồi tiến vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng mố, Viện trưởng Hoàng là bác sĩ mố chính, mấy người trưởng khoa làm mố phụ, một số bác sĩ trong khoa ở bên cạnh làm trợ lý, đây là một đội hình rất hùng hậu, nhưng có thế thấy mọi người đều cau mày.
Mồ hôi trên trán Viện trưởng Hoàng không ngừng chảy ra, có người đang cầm khăn liên tục lau mồ hôi cho Viện trưởng Hoàng.
Viện trưởng Hoàng nhìn phản hồi vết thương trên màn hình trước mặt, tiến hành điều trị từng chút một, dụng cụ phẫu thuật gần với trái tim, có thế thấy bàn tay của Viện trưởng Hoàng đang run nhẹ.
Tuy rằng chỉ là rung nhẹ, nhưng đối với bác sĩ phẫu thuật mà nói, đây là điều cấm kỵ! Đôi khi chỉ cần chênh lệch một milimet cũng có thể thay đổi hoàn toàn kết quả của cuộc phẫu thuật.
“Không được.”
Viện trưởng Hoàng từ từ thu tay lại.
“Tôi không thể xử lý được loại vết thương này.”
Viện trưởng Hoàng đã cố gắng rất nhiều lần
nhưng vẫn không làm được, đáy cũng là trách nhiệm của ông ấy đối với bệnh nhân, đôi khi ông ấy có thế lấy hết dũng khí để thử, nhưng hậu quả của việc thử này có thế gây ra hậu quả không thể khắc phục đối với người nhà bệnh nhân.
Ngay cả Viện trưởng Hoàng cũng không thể hoàn thành ca phẫu thuật như vậy, tất cả trưởng khoa và bác sĩ trong phòng mổ đều im lặng.
Đó không phải lỗi của bọn họ, chỉ là do vết thương quá nghiêm trọng!
Trái tim không ngừng chảy máu, cho dù có liên tục lau chùi cũng không thế thấy rõ tình trạng cụ thể của vết thương.
Viện trưởng Hoàng đặt con dao mổ sang một bên, nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lẳng, lúc này chỉ có thế đợi các chuyên gia từ An thị tới.
“Viện trưởng Hoàng, để tôi làm.” Tề Thiên bước tới, cầm dụng cụ phẫu thuật lên.
“Cậu Tề?”
Viện trưởng Hoàng vẫn luôn căng thẳng, thậm chí còn không chú ý tới Tề Thiên đã đi vào từ khi nào.
Các bác sĩ trưởng hỗ trợ ở đây đều biết Tề Thiên, họ đã tận mắt nhìn thấy kỹ năng châm cứu điêu luyện của Tề Thiên chỉ vài giờ trước.
Nhưng châm cứu và phẫu thuật là hai khái
niệm khác nhau.
Một bác sĩtrưởng không khỏi nói: “Cậu Tề, hiện tại chúng tôi không nhìn thấy tình trạng của vết thương, tất cả…”
Tề Thiên biết bác sĩtrưởng này nhắc nhở anh cũng chỉ vì bệnh nhân, nhưng lúc này Tề Thiên không kịp giải thích, trực tiếp cầm dụng cụ phẫu thuật lên, nói với người bên cạnh: “Máu quá nhiều, mau rửa vết thương đi!”
Nghe được giọng điệu không chút nghi ngờ của Tề Thiên, mọi người khỏng khỏi nhìn về phía Viện trưởng Hoàng.
Viện trưởng Hoàng nhìn Tề Thiên, ông ấy cũng quen biết Tề Thiên không lâu lắm, nhưng ông ấy cũng có thế cảm giác được Tề Thiên không phải loại người hành động liều lĩnh.
“Tôi làm!” Viện trưởng Hoàng tiến lên, làm người phụ mố cho Tề Thiên, bắt đầu rửa vết thương.
Tề Thiên đặt dụng cụ lên một cách vững vàng, nhưng dù có rửa sạch bao nhiêu lần thì trên màn hình cũng khó có thể nhìn thấy tình trạng của bệnh nhân.
Tề Thiên chỉ đơn giản quay đầu đi, không nhìn màn hình theo dõi nữa, mà cúi xuống nhìn vết thương.
Trong khoảnh khắc máu được rửa sạch, Tề Thiên có thế nhìn rõ tình trạng của vết thương!
Phần xương gãy đã đâm vào trái tim, nhưng không làm nó vỡ ra!
Thấy rõ điều này, Tề Thiên thở phào nhẹ nhõm, tình trạng của Liễu Kiến Quân vô cùng nguy hiểm, nhưng vẫn còn có thế cứu được, chỉ cần lấy phần xương gãy ra, nhưng lúc lấy ra thì không được tác động một chút lực nào lên xương gãy!
Trái tim đập rất nhẹ mà thậm chí mắt thường không thể nhìn thấy được, trong trường hợp này, xương gãy và nhịp đập của tim tạo thành sự cân bằng nên lớp bề mặt không bị phá vỡ, nhưng lúc này nếu tác dụng một lực rất nhỏ lên xương cốt, có thể trong khoảnh khắc khi trái tim đang đập, nó sẽ bị vỡ do lực tác dụng vào!
Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, đó là lấy phần xương gãy ra đúng vào thời điếm trái tim co bóp lại!
Nói thì đơn giản, nhưng loại co thắt này thậm chí mắt thường cũng không thể nhìn thấy, trình độ phẫu thuật này không kém gì so với vị bác sĩ họ Đồng lột trứng ếch xanh lúc trước!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 79 Nội tâm suy đổ "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com