Long Vương xuất thế - Chương 82 Câu lạc bộ Kim Đỉnh
Chương 82: Câu lạc bộ Kim Đỉnh
Kiều Lăng đột nhiên rùng mình.
Tề Thiên nói: “Lưu Tài Lương bất chấp mọi giá ra tay giết người, điều này chứng tỏ Liễu Kiến Quân đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, ngoại trừ điện thoại di động ra, trên người chúng ta không có dụng cụ lưu trữ nào khác!”
Kiều Lăng lập tức phản ứng, lấy điện thoại di động ra gọi về bệnh viện nhờ người xem xét đồ đạc trên người của Liễu Kiến Quân.
Rất nhanh đã có phản hồi, tất cả những vật dụng nhỏ như chìa khóa, thẻ ăn của bệnh viện đều ở đó, ngoại trừ điện thoại di động!
Dù nó có bị hư hại thì lẽ ra nó vẫn còn ở trên người ông ấy mới đúng, nhưng cố tình lại biến mất.
Kiều Lăng lập tức chạy về phía xe, đồng thời hét lên: “Chúng ta phải đi tìm Lưu Tài Lương, điện thoại ở trên người ông ta!”
Tề Thiên chạy theo sau, ngồi lên ghế phụ, lắc đầu nói: “Bây giờ đi tìm Lưu Tài Lương đã muộn rồi, nếu Đường Tử Tấn có thể bố trí người đến xử lý chuyện ở đây, vậy thì anh ta sẽ không bỏ qua cho Lưu Tài Lương, trừ khi Đường Tử Tấn là một kẻ ngốc, mới có thế để một quả bom hẹn giờ như Lưu Tài Lương sống sót qua đêm nay.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Kiều Lăng lo lắng nói: “Hiện tại chúng ta đã xác định đây là tai nạn có người cố tình gây ra, chẳng lẽ thật sự cứ để cho bọn họ tiêu hủy chứng cứ sao?”
Tề Thiên trầm tư, mấy phút sau, Tề Thiên mới mở miệng nói: “Nếu Liễu Kiến Quân có thế chọn góc kia để ấn nấp, chứng tỏ ông ấy vẫn có ý thức ấn nấp cơ bản, vừa rồi tôi có quan sát thấy từ cửa kho hàng nhìn ra góc đó, là góc chết, cho nên không thế có chuyện bọn họ nhìn thấy Liễu Kiến Quân và phát hiện ra ông ấy, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân.”
Kiều Lăng lập tức nói: “Âm thanh!”
“Đúng vậy.” Tề Thiên gật đầu: “Trên người Liều Kiến Quân chỉ có điện thoại di động là thứ duy nhất có thế phát ra âm thanh, ông ấy sẽ không chủ động phát ra âm thanh, cho nên chỉ có thể là cuộc gọi.”
Tề Thiên lấy điện thoại di động ra bấm một số: “Giúp tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Liễu Kiến Quân, tôi muốn biết thời gian mới nhất!”
Gọi điện xong, Tề Thiên yên lặng ngồi đợi trong xe.
Chẳng mấy chốc, có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Đại nhân, lần gọi cuối cùng của Liễu Kiến Quân là 21:46, có một bản ghi âm cuộc gọi là 4
phút 32 giây.”
Đôi mắt của Tề Thiên sáng lên khi anh nghe điều này.
“Lập tức cho tôi tọa độ của đối phương!”
Rất nhanh, một địa chỉ đã được gửi tới điện thoại di động của Tề Thiên.
Tề Thiên ném thông tin địa chỉ cho Kiều Lăng: “Tới đây, nhanh lên.”
Kiều Lăng không chút do dự, khởi động xe rời đi.
Hơn mười phút sau, Tề Thiên và Kiều Lăng đã đến nơi, đó là một tòa nhà kiếu cũ, thậm chí không có khu dân cư.
Xe dừng lại, Tề Thiên và Kiều Lăng dựa vào thông tin trên địa chỉ mà đi đến trước một cánh cửa.
“Đây là nhà công cho thuê.” Tề Thiên nhìn quanh rồi gõ cửa.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, nhưng bên trong lại không có âm thanh nào.
Tề Thiên lại gõ cửa mạnh hơn nhưng vẫn không có phản hồi.
“Không có ai?” Tề Thiên nhướng mày, sau đó đột nhiên quay đầu lại hét lớn: “Ai!”
Khi Tề Thiên hét lên, một bóng đen lướt qua
trên mặt Tề Thiên.
Cái bóng này không phải do hình người tạo thành mà là do ánh sáng xẹt qua những tấm rèm tạo ra, chứng tỏ có người vẫn luôn nhìn Tề Thiên qua cửa sổ.
Dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Tề Thiên vẫn nắm bắt rõ ràng quỹ đạo của đối phương.
Loại nhà công cho thuê này có hình cung, Tề Thiên nhìn về phía cuối tầng này rồi nhanh chóng chạy về phía đó.
Kiều Lăng vội vàng đuối theo, tốc độ của cô ấy rất nhanh, nhưng hai giây sau vẫn bị Tề Thiên bỏ lại.
“Tốc độ này còn nhanh hơn nhà vô địch 100 mét!”
Kiều Lăng mở to mắt, lúc Kiều Lăng chạy tới, cô ấy đã nhìn thấy Tề Thiên đang đè một thanh niên tầm hai mươi tuổi xuống đất.
Thanh niên kia mặc quần áo bình thường, vẻ mặt đầy kinh hãi: “Đừng! Đừng giết tôi! Tôi không nghe thấy gì cả! Thật sự! Tôi không biết gì cả!”
Tề Thiên tóm cố thanh niên, nhấc cậu ta lên.
Thanh niên không thế thở được, tay chân khua khoắng dữ dội.
Tề Thiên cứ vậy mà xách thanh niên kia vào căn nhà bên cạnh, khi sức lực tứ chi của thanh
niên ngày càng yếu đi, Tề Thiên mới buông tay, ném thanh niên kia lên chiếc ghế sofa tồi tàn ở một bên.
Thanh niên thở hốn hển, cảm giác nghẹt thở gần kề cái chết khiến cậu ta co ro trên ghế sofa và run rẩy không ngừng.
“Nói đi.” Tề Thiên tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống: “Cậu gọi cho Liêu Kiến Quân có mục đích gì?”
Trên mặt thanh niên lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Tôi… tôi không biết Liễu Kiến Quân là ai…”
“Không nói phải không.” Tề Thiên vỗ một cái lên chiếc bàn gổ bên cạnh.
Chỉ thấy chiếc bàn gỗ này bị vỡ nát dưới cái vổ của Tề Thiên, Tề Thiên cầm lấy một đoạn gậy gỗ gãy tương đối sắc bén, ấn vào ngực của thanh niên: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
Thanh niên sợ hãi đến rơi nước mắt, vội vàng lắc đầu: “Anh trai, tôi… tôi thực sự không biết Liễu Kiến Quân, mỗi ngày tôi phải gọi hơn một trăm cuộc điện thoại, làm sao tôi có thể nhớ rõ được…”
Tề Thiên không nói gì, chỉ dùng sức lên cánh tay.
Cơn đau do cây gậy gổ sắc nhọn gây ra khiến thanh niên sợ hãi tới mức trực tiếp tè ra quần.
“Anh trai! Đừng giết tôi! Tôi nói! Tôi nói!”
Thanh niên gào khóc.
Tề Thiên vần không hề nới lỏng sức lực trên tay.
Thanh niên vừa run rấy vừa nói: “Tôi… tôi chỉ là một người tiếp thị qua điện thoại, tòi mua những số điện thoại đó từ người khác, tôi chỉ gọi ngẫu nhiên thôi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì tôi đã nghe thấy có người chửi bới từ đầu dây bên kia điện thoại, tòi chỉ tò mò nên không cúp máy mà vẫn nghe, nhưng nghe một lát thì tôi nghe thấy tiếng tai nạn ô tô, sau đó tôi nghe thấy tiếng gì đó giống như ‘chết người rồi’, nghe vậy, tôi sợ quá vội vàng cúp điện thoại.”
Tề Thiên và Kiều Lăng nghe được thanh niên nói như vậy, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự vui mừng trong mắt đối phương, đây chính là bằng chứng!
Tề Thiên hỏi: “Có ghi âm cuộc gọi không?”
“Không… không có.” Thanh niên lắc đầu: “Anh trai, đâu ai có thói quen ghi âm cuộc gọi chứ, hơn nữa lúc đó tôi chỉ nghe cho vui thôi, làm sao tôi có thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh trai, anh yên tâm đi, chuyện của anh tôi sẽ không nói cho ai biết, tôi lập tức rời đi ngay được không?”
Tề Thiên lắc đầu: “Cậu không thể rời đi.”
“Anh trai!” Thanh niên vội vàng xin tha: “Tôi thật sự…”
“Thả cậu đi, cậu sẽ chết, đi theo tôi đi.” Tề Thiên xách thanh niên lên như xách một con gà, đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, Tề Thiên lấy điện thoại ra, thông báo cho người tới.
Đợi vài phút, một chiếc xe van không có biển số dừng lại, Tề Thiên ném thanh niên vào trong xe và nói: “Canh chừng cẩn thận, đây là nhân chứng, nhân tiện, kiếm tra xem cậu ta có ghi âm hay thứ gì tương tự không.”
Sau khi dặn dò xong, Tề Thiên và Kiều Lăng trở lại xe.
Kiều Lăng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Bây giờ Kiều Lăng gần như đã quen với việc tuân theo mệnh lệnh của Tề Thiên.
Tề Thiên phun ra bốn chữ: “Câu lạc bộ Kim Đỉnh.”
“A?” Kiều Lăng sửng sốt một lát.
Câu lạc bộ Kim Đỉnh, trong mắt nhiều người đó chỉ là một KTV bình thường, nhưng đối với một người như Kiều Lăng, cô ấy biết rất rõ đó là nơi như thế nào.
Đó là nơi đốt tiền của những người cực kỳ
giàu có, hầu hết những người đẹp ở Thiên Ngân đều tập trung ở đó, có thể khi bạn đang ăn cơm thì sẽ nhìn thấy người đẹp đến cấp bậc nữ thần nào đó xuất hiện trước mặt bạn tại câu lạc bộ Kim Đỉnh và mỉm cười nồng nhiệt với bạn.
Có rất nhiều xe sang đậu trước câu lạc bộ Kim Đỉnh, ở cửa, bên trái có mười sáu cô gái xinh đẹp mặc sườn xám, bên phải là mười sáu thanh niên tuấn tú mặc vest.
Khi Tề Thiên và Kiều Lăng bước vào, mọi người đồng loạt chào hỏi.
Ánh mắt của những thanh niên đẹp trai đó đều tập trung vào Kiều Lăng, đều có chút hâm mộ, không biết tối nay đồng nghiệp nào có thể ở cùng một cô gái xinh đẹp như vậy, bình thường có ra ngoài tìm mỏi mắt cũng không tìm thấy, đêm nay vừa có thế kiếm tiền và vừa được hưởng phúc, thật sự quá sung sướng.
Kiều Lăng không biết những người này đang suy nghĩ gì, tuy rằng trước đó cô ấy đã nghe nói tới câu lạc bộ Kim Đỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Lăng tới đây, cô ấy tò mò nhìn chung quanh.
Kiều Lăng thở dài: “Câu lạc bộ Kim Đỉnh đã ở Thiên Ngân nhiều năm như vậy, bị rất nhiều người thèm muốn, nhưng vẫn luôn đứng vững, nhưng không ai biết ông chủ đằng sau Kim Đỉnh là ai, anh nhìn chiếc bình đó đi, từ thời Đường, trị giá hơn 300 vạn, đặt ngay cửa thang máy, thật sự quá
xa XI.
Khi Kiều Lăng đang nói, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục công sở bước ra khỏi thang máy, sau đó cô ta đứng cạnh thang máy: “ông chủ, mời.”
“ừ.” Tề Thiên gật đầu, đi vào thang máy.
Kiều Lăng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Tề Thiên: “Anh là ônq chủ ở đây à?”