Long Vương xuất thế - Chương 87 Tức giận
Chương 87: Tức giận
Đường Tử Tấn bước vào phòng họp.
Hơn một nửa số giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị vỗ tay.
Thẩm Hỏa cười lớn: “Sếp Đường, mời ngồi!”
Đường Tử Tấn ngồi xuống, cười với Thấm Thu Thủy rồi nói: “Thu Thủy, anh rất vui được hợp tác với mọi người, anh tin tưởng, dưới sự hợp tác chặt chẽ của chúng ta, quan hệ giữa hai chúng ta cũng có thể càng ngày càng thân thiết.”
Đường Tử Tấn cầm bút và bản hợp đồng kia lên, chuấn bị ký tên.
Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thẩm thị đều rất phấn khởi, nếu giành được hợp đồng này, sẽ có rất nhiều lợi ích cho sự phát triển của tập đoàn Thẩm thị, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều lợi ích có thể phân phổi cho chính họ.
Thấm Thu Thủy đột nhiên nói: “sếp Đường, hợp tác là hợp tác, không nên trộn lẫn với việc riêng.”
Đường TửTâh tạm dừng động tác ký tên, đặt cây bút sang một bên, nói với Thấm Thu Thủy: “Sư muội Thu Thủy của anh, em nói như vậy khiến anh rất buồn, em phải biết rằng nếu không phải vì em thì anh sẽ không đặc biệt đến gây áp lực cho Tào Hữu, nếu không phải vì em, anh sẽ
không đưa ra bản hợp đồng này.”
“Đúng vậy, sếp Thẩm! Nếu lúc đó sếp Đường không ra tay, thì chúng ta đã mất hơn một tỷ đơn hàng của Tập đoàn Hữu Hoành từ lâu rồi!”
“Hơn nữa, Tập đoàn Hữu Hoành vẫn đang nhường lợi nhuận cho chúng ta.”
Nhìn thấy Đường Tử Tấn không ký tên, rất nhiều người đều trở nên lo lắng, bọn họ vốn đã đứng về phía Thẩm Sơn hoặc Thẩm Hỏa, bây giờ lên tiếng gây áp lực với Thẩm Thu Thủy.
Đường Tử Tấn cười nhẹ: “Thu Thủy, em vô tâm như vậy làm sư huynh rất khó xử, em cũng biết Dược phẩm Đường thị không phải của một mình Đường Tử Tấn này, anh cũng phải cho Đường thị một lời giải thích, đúng không?”
“Thấm Thu Thủy!” Thẩm Hỏa vỗ bàn: “Đừng quên lời cô nói trong cuộc họp mặt thường kỳ của gia tộc! Cô luôn miệng nói là vì công ty! Nhưng bây giờ chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy cô cũng không thể thực hiện được! Chủ tịch như cô, tôi nghĩtốt hơn hết là cô đừng làm nữa!
“Đúng vậy.” Thấm Sơn cũng lên tiếng: “Trong buối họp mặt thường kỳ của gia tộc thì nói rất êm tai, nhưng nói hay là một chuyện, quan trọng nhất là có thể làm được mới tính”
“Hợp đồng này phải được ký kết!”
“Dược phẩm Đường thị có tài sản hàng chục tỷ, sao Tập đoàn Văn Tôn có thể so sánh được!”
“Việc đính hôn với một tên tội phạm lao động cải tạo thì có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào! Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Chủ tịch Thẩm, Đường Tử Tấn, Sếp Đường còn không bằng một tên tội phạm lao động cải tạo sao?”
Những giọng nói vang lên.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng họp bị đá tung ra.
Âm thanh này khiến mọi người nhìn sang, họ thấy bóng dáng của Tề Thiên xuất hiện.
“Tề Thiên! Cậu thật đúng là láo xược!” Thấm Sơn hét lớn, đứng lên: “Đây là cuộc họp thường kỳ của Thẩm thị! Cậu nối điên gì ở đây!”
Thấm Sơn bước về phía trước.
“Cút đi!” Tề Thiên giận dữ mắng một tiếng, liếc mắt nhìn Thấm Sơn.
Thấm Sơn đang đi về phía Tề Thiên vì cái liếc mắt này mà dừng lại, thậm chí còn lùi lại hai bước, chỉ vì ánh mắt của Tề Thiên lúc này quá đáng sợ.
Cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, và cả chuyện xảy ra với hai cha con nhà họ Liễu khiến Tề Thiên tràn đầy tức giận, ánh mắt đó như muốn giết người.
Ánh mắt Tề Thiên quét qua đám người, cuối
cùng khóa chặt Đường Tử Tấn, sải bước đi tới: “Đường Tử Tấn!”
“Ô!” Đường Tử Tấn cười khẽ, liếc nhìn Thấm Thu Thủy: “Sư muội Thu Thủy, hình như có người khó chịu, nhưng chênh lệch giai cấp đã bày ra ngay trước mắt thì làm sao bây giờ?”
Đường Tử Tấn vừa nói lời này, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn: “Phiền em nói cho cậu ta biết, nếu cậu ta không vui, thì cũng chỉ có thể chịu đựng!”
Đường Tử Tấn vừa nói xong, liền cảm giác được có người túm tóc mình.
Tề Thiên giữ đầu của Đường Tử Tấn và đập đầu anh ta xuống bàn hội nghị trước mặt.
Cú va chạm này khiến Đường Tử Tấn choáng váng tại chỗ, đ’âu óc trống rỗng, cơn đau xâm chiếm lấy anh ta.
Sau cú va chạm, Tề Thiên lại xách Đường Tử Tấn lên, lại một lần nữa đập mạnh xuống!
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Mỗi lần vang lên một âm thanh trầm đục lại khiến tim người ta đập nhanh.
Sau năm sáu lần liên tục, có thể thấy trên mặt Đường Tử Tấn đầy máu.
Tề Thiên túm tóc Đường Tử Tấn, kéo khuôn mặt đầy máu kia lên trước mắt mình, nói: “Đường Tử Tấn, hôm nay anh có thế sống sót hay không, thì xem sự lựa chọn của chính anh!”
Nói xong, Tề Thiên kéo Đường Tử Tấn như kéo một con chó chết đi ra phía ngoài phòng họp.
Một loạt động tác của Tề Thiên nhanh chóng và chính xác đến mức khiến tất cả mọi người đều choáng váng, ai có thể ngờ rằng sau khi vào phòng, Tề Thiên lại trực tiếp đánh Đường Tử Tấn.
“Tề Thiên!” Thấm Thu Thủy hét lên: “Anh làm gì vậy! Mau buông tay ra!”
Tề Thiên lắc đầu.
“Tề Thiên!” Thấm Thu Thủy tiến lên đứng ở trước mặt Tề Thiên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tức giận: “Anh phá đủ chưa?”
Tề Thiên liếc nhìn Thẩm Thu Thủy, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô.”
“Tại sao không liên quan!” Thẩm Thu Thủy hét lên: “Đây là ở Tập đoàn Thẩm thị, thì có liên quan đến tôi! Anh thả anh ta ra đi! Có việc gì thì từ từ nói!”
“Không nói từ từ được! Tránh ra!” Tề Thiên tiến lên một bước, gạt cánh tay mà Thấm Thu Thủy đang chắn trước mặt anh ra, kéo Đường Tử
Tấn đi.
Thẩm Thu Thủy hét lên: “Tề Thiên! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Tề Thiên làm sao có thể nghe lời Thấm Thu Thủy, anh tóm lấy Đường Tử Tấn, kéo anh ta sang một bên.
Thấm Thu Thủy đang định đuổi theo ra ngoài.
“Thấm Thu Thủy! Hãy nhìn tên tội phạm lao động cải tạo này đi! Cậu ta đã làm gì!” Thẩm Hỏa gầm lớn lên: “Trong phòng họp của tập đoàn Thẩm thị, chúng ta đang đàm phán hợp đồng một cách bình thường, nhưng chỉ vì cậu ta không hài lòng với nội dung hợp đồng, đã ra tay đánh người của Dược phẩm Đường thị!”
“Thấm Thu Thủy! chúng ta là công ty! Không phải xã đoàn!”
“Tội phạm lao động cải tạo đúng là tội phạm lao động cải tạo! Thói quen xấu khó bỏ! Hôm nay xúc phạm đến Dược phẩm Đường thị, không lấy được con đường tiêu thụ của họ, đây là một mất mát không thể bù đắp đối với Thẩm thị chúng ta!”
Những lời buộc tội nối tiếp nhau.
“Không có được con đường tiêu thụ là chuyện nhỏ, nhưng đánh người của Dược phấm Đường thị, tôi muốn hỏi nếu Dược phẩm Đường
thị gáy áp lực thì ai sẽ là người gánh chịu hậu quả này! Thẩm Thu Thủy, cô có gánh chịu nổi không?”
Đám người Thấm Sơn lớn tiếng chỉ trích, nhưng trong lòng họ lại cười to, tên Tề Thiên đã giúp bọn họ một việc lớn!
Sắc mặt Thấm Thu Thủy cực kỳ khó coi, cô không ngờ Tề Thiên lại đột nhiên xuất hiện, gây chuyện lớn như vậy, đêm qua Tề Thiên cũng không có về nhà!
“Thu Thủy! Thu Thủy!”
Một âm thanh dồn dập vang lên, Kiều Lăng chạy tới trước mặt Thấm Thu Thủy.
Kiều Lăng lo lắng hỏi: “Tề Thiên đâu? Đường Tử Tấn đâu?”
Thấm Sơn cười lạnh: “Ha ha, tên Tề Thiên không biết trời cao đất rộng kia đã mang người đi rồi.”
“Cái này…” Kiều Lăng định quay người đuổi theo.
Thấm Thu Thủy túm lấy Kiều Lăng, nhìn thấy Kiều Lăng xuất hiện và vẻ mặt lo lắng của Kiều Lăng lúc này, Thấm Thu Thủy cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Lăng lập tức nói: “Đường Tử Tấn lén lút nhập một lô thuốc giả, đưa một số vào bệnh viện của chúng tớ, nhưng lại bị Liễu Kiến Quân phát
hiện ra, Đường Tử Tấn đã sấp xếp người bắt cóc con gái của Liễu Kiến Quán, Tề Thiên đã điều tra cả đêm, theo lời anh ấy nói, thì mọi chuyện đã được giải quyết, buổi sáng tâm trạng của Tề Thiên vẫn bình thường, nhưng khi tớ đi đổ xe thì phát hiện anh ấy đã biến mất, Tề Thiên hình như đang giấu tớ điều gì đó, không, tớ phải đuổi theo anh ấy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Lời nói của Kiều Lăng đã gây sốc cho cả Thẩm Thu Thủy và các giám đốc điều hành cấp cao của Thấm thị.
Đường Tử Tấn làm thuốc giả!
Bắt cóc!