Long Vương xuất thế - Chương 88 Lựa chọn
Chương 88: Lựa chọn
Mặc dù mọi người không biết Liễu Kiến Quân mà Kiều Lăng đang nói đến là ai, nhưng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thứ mà Đường Tử Tấn làm ra thực chất là thuốc giả!
Những người vừa lấy con đường tiêu thụ của Dược phẩm Đường thị ra nói chuyện thì lúc này đều im lặng!
Nếu thuốc của Đường Tử Tấn là giả và Thấm thị chịu trách nhiệm bán ra, thì Thấm thị sẽ hoàn toàn xong đời!
Thuốc giả! Nếu dính líu vào chuyện này thì không đời nào sẽ có kết cục tốt đẹp được!
“Thu Thủy! Tớ không thể nói với cậu nữa, tớ phải đi tìm Tề Thiên!”
Kiều Lăng nói rồi chạy ra ngoài.
Thẩm Thu Thủy quay đầu nhìn mọi người trong phòng họp, vội vàng nói: “Tớ đi cùng cậu!”
Hai người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo về phía hành lang, nhưng không thấy bóng dáng của Tề Thiên đâu cả, chỉ có thể nhìn thấy một vệt máu rất nhỏ, kéo dài từ chỗ này sang chỗ khác trên cầu thang.
Những vết máu này là từ trên người của Đường Tử Tấn.
Trong phòng họp, mọi người đều im lặng, những lý do ban đầu lúc này cũng không thế nói ra được nữa.
Thấm Hỏa nhìn mọi người, lặng lẽ đi ra khỏi phòng họp, gọi cho một số điện thoại: “Sếp Tôn, xin chào xin chào, tôi là Thấm Hỏa của tập đoàn Thẩm thị Thiên Ngân, trước đây chúng ta đã từng gặp mặt một lần, vừa rồi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Đường Tử Tấn, sếp Đường của tập đoàn các người đã gặp phải một ít rắc rối.”
Thẩm Hỏa ở trong góc nói chuyện điện thoại mấy phút.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Thấm Hỏa lại tràn đầy kiêu ngạo.
Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng vẫn đuổi theo đến tầng một, nhưng không thấy Tề Thiên, vết máu dừng lại ở lối vào hành lang tầng một.
Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng rất nóng lòng, Thấm Thu Thủy nhìn bộ dáng gần như phát điên vừa rồi của Tề Thiên, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thấm Thu Thủy vang lên, Thẩm Thu Thủy cũng không quan tâm đến, hiện tại cô cũng không có tâm trạng xử lý chuyện khác.
Chạy ra khỏi hành lang, đến sảnh công ty và hỏi nhân viên bảo vệ xem họ có nhìn thấy Tề
Thiên không.
Tất cả nhân viên bảo vệ đều lắc đầu, tỏ ý chưa nhìn thấy Tề Thiên.
“Sếp Thấm.” Một cô gái ở quầy lễ tân của công ty nhanh chóng chạy tới: “Có điện thoại từ quầy lễ tân nói muốn tìm ngài, người đó tự xưng là người của Tập đoàn Dược phấm Đường thị.”
Dược phẩm Đường thị!
Trong lòng Thẩm Thu Thủy có dự cảm không tốt, liền đi tới nhấc điện thoại: “Tôi là Thẩm Thu Thủy.”
“Chủ tịch Thấm, cách đãi khách của Thẩm thị các người thực sự làm Dược phẩm Đường thị của tôi mở rộng tầm mắt, tôi hy vọng Chủ tịch Thẩm có thế sớm cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không, tôi không nghĩTập đoàn Thấm thị có thế gánh chịu hậu quả đâu.”
Giọng nói trong điện thoại đầy sự đe dọa.
Thẩm Thu Thủy lạnh lùng nói: “Dược phấm Đường thị của các người hẳn phải biết rất rõ những gì Đường Tử Tấn đã làm!”
“Tôi không hiếu Chủ tịch Thấm đang nói gì.” Giọng nói trong điện thoại đầy khinh thường: “Tôi nghĩ Chủ tịch Thẩm, cô nên biết rất rõ ràng, mọi việc đều phải dựa trên bằng chứng, mà bằng chứng hiện giờ chúng tôi có được là vị hôn phu
của Chủ tịch Thẩm đang bức hại lãnh đạo cao cấp của tập đoàn chúng tôi, bây giờ là mười giờ sáng, tôi hy vọng trước mười một giờ sẽ có được cáu trả lời thỏa đáng, nếu không, Chủ tịch Thẩm phải đối mặt với chuyện gì thì tôi không kiểm soát được.”
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Trên mặt Thấm Thu Thủy phủ một tầng sương giá, nhìn Kiều Lăng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói tỉ mỉ cho tớ nghe đi, còn Liễu Kiến Quân kia là ai?”
“Liễu Kiến Quân là người nhà của nạn nhân cách đây ba năm, con gái của ông ấy tên là Liễu Y, cô ấy đang được điều trị tại bệnh viện của chúng tớ.”
Kiều Lăng kế lại tất cả những gì cô ấy biết và những gì đã xảy ra tối qua, còn một số chuyện về thế lực ngầm như Câu lạc bộ Kim Đỉnh thì Kiều Lăng vẫn giấu kín.
Kể từ khi nghe Liễu Kiến Quân bị thương nặng trong một vụ tai nạn ô tô và cận kề cái chết, sắc mặt của Thấm Thu Thủy ngày càng trở nên khó coi.
Chờ Kiều Lăng nói xong hết thảy, Thấm Thu Thủy hít sâu một hơi: “Đi thôi.”
Kiều Lăng sửng sốt một chút: “Cậu biết Tề Thiên đi đâu à?”
“Tớ không biết.” Thấm Thu Thủy lắc đầu nói: “Dược phẩm Đường thị sẽ bắt đầu làm khó dễ trong một giờ nữa, tớ nghĩ sẽ không chỉ phương diện kinh doanh mà còn dùng sự ảnh hưởng xã hội đế giải quyết chuyện này.”
Kiều Lăng hỏi: “Vậy không đi tìm Tề Thiên sao?”
“Không tìm nữa.” Thấm Thu Thủy lắc đầu: “Ngay cả tớ cũng không nhịn được muốn tát Đường Tử Tấn hai bạt tai, hiện tại tớ chỉ hy vọng Tề Thiên sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.”
ở ngoại ô Thiên Ngân, trong một nhà kho bỏ hoang.
Đường Tử Tấn bị Tề Thiên treo lơ lửng trên không.
Trên người Đường Tử Tấn trải đầy vết thương.
Tề Thiên đứng ở trước mặt Đường Tử Tấn, lạnh lùng nói: “Người đâu?”
“Tề Thiên, nếu cậu có gan thì giết tôi đi.” Đường Tử Tấn nhếch miệng: “Hôm nay có nhiều người nhìn thấy cậu bắt tôi đi ra ngoài, nếu tôi chết, toàn bộ Thấm thị của các người sẽ phải chôn cùng với tôi!”
“Tôi sẽ không giết anh.” Tề Thiên lắc đầu.
“Hừ.” Đường Tử Tấn rất tự tin: “Cho nên, cậu
chỉ tới để hù dọa làm tôi sợ thôi sao, cậu cho rằng Đường Tử Tấn này đang làm cái gì?”
Tề Thiên nói: “Tôi sẽ không giết anh, nhưng không có nghĩa là có người sẽ không giết anh, phía sau anh là Dược phẩm Đường thị, một khi chuyện anh làm thuốc giả bị vạch trần, anh cho rằng Dược phẩm Đường thị sẽ bỏ qua cho anh sao?”
“Tề Thiên, tôi nghĩ đầu óc cậu có vấn đề.” Đường Tử Tấn phun ra một ngụm nước bọt đầy máu: “Cậu nói tôi làm thuốc giả thì tôi làm thuốc giả thật sao? Bằng chứng đâu?”
Đường Tử Tấn không hề sợ hãi, hôm qua anh ta đã tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, chỉ còn lại Liễu Kiến Quân là còn sống, nhưng con gái ông ta lại đang nằm trong tay anh ta, ông ta dám nói gì? Chỉ cần đợi đến sau này loại bỏ tên họ Liễu kia nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Tề Thiên quay đầu nhìn về phía sau, sau đó nói: “Đưa người ra đây đi!”
Chỉ nhìn thấy một bóng người bị đẩy ra ngoài và bị trói vào xe lăn.
Chính là Lưu Tài Lương bị Tề Thiên đánh gãy chân đêm qua.
Chiếc xe lăn không ngừng trượt, đưa Lưu Tài Lương tới trước mặt Đường Tử Tấn.
Đường Tử Tấn bị treo lơ lửng trên không nhìn vừa nhìn thấy Lưu Tài Lương, đồng tử đột nhiên giãn ra.
“Lưu Tài Lương!”
Tề Thiên nhìn Đường Tử Tấn nói: “Nói cho tôi biết, người ở đâu? Tôi nghĩ những thứ Lưu Tài Lương nắm giữ trong tay phải nhiều hơn những gì Liễu Kiến Quân có, phải không?”
Lưu Tài Lương bị trói trên xe lăn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không ngừng vùng vẫy: “Tề Thiên! Cậu muốn làm gì! Thả tôi ra mau! Đường Tử Tấn là một kẻ điên! Tên điên!”
Trải nghiệm thoát chết đêm qua khiến Lưu Tài Lương nhận ra Đường Tử Tấn muổn giết ông ta, đương nhiên ông ta không dám gặp lại Đường Tử Tấn.
Tề Thiên căn bản không đế ý đến Lưu Tài Lương, loại người này dù có bị phạt đến đâu cũng không đủ nặng! Làm thuốc giả, còn cố ý lái xe đâm vào người khác, nếu không phải Lưu Tài Lương còn hữu dụng thì ngày hôm qua Tề Thiên đâu thèm quan tâm đến việc sống chết của ông ta?
Sắc mặt Đường Tử Tấn thay đối mấy lần, ánh mắt trở nên u ám.
“Đường Tử Tấn, tôi cho anh mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nói cho tôi biết cô ấy đang ở
đâu, tôi sẽ giao Lưu Tài Lương cho anh, nếu anh không nói, tôi sẽ giao Lưu Tài Lương ra, đến lúc đó cứ xem thử Dược phẩm Đường thị có tha cho anh không.”
Đường Tử Tấn nhìn chằm chằm Lưu Tài Lương, anh ta không hiếu tại sao Lưu Tài Lương vẫn còn sống khi người đàn ông đêm qua nói với anh ta là mọi việc đã được giải quyết xong!
Đường Tử Tấn biết rất rõ, anh ta có thế bịt miệng Lưu Tài Lương tiêu hủy chứng cứ, thì Dược phẩm Đường thị cũng có thế bịt miệng anh ta đế tiêu hủv chứnq cứ!