Long Vương xuất thế - Chương 89 Anh có hiểu không
Chương 89: Anh có hiểu không
Tề Thiên nhìn thời gian.
“Đường Tử Tấn, anh còn có năm giây, khi tôi nói xong câu này cũng là lúc hết giờ.”
Vừa dứt lời, Đường Tử Tấn vội vàng nói: “Tôi đổi! Tuy nhiên, tôi phải là người quyết định phương pháp và địa điểm đổi người, nếu không tôi không thể tin tưởng cậu được.”
Sắc mặt Lưu Tài Lương trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vội vàng cầu xin với Tề Thiên: “Đừng! Tôi xin cậu! Đừng mà! Tôi hứa với cậu sẽ đi tố cáo Đường Tử Tấn, tôi đã ghi âm và sao lưu mọi cuộc gọi của tôi với Đường Tử Tấn! Tề Thiên! Tôi xin cậu!”
Lưu Tài Lương không ngừng cầu xin.
Sát khí trên mặt Đường Tử Tấn càng lúc càng nhiều hơn.
Tề Thiên nhấc chân đá vào chiếc xe lăn phía dưới Lưu Tài Lương.
Chiếc xe lăn di chuyển về phía sau với tốc độ cực nhanh.
Tề Thiên nói với Đường Tử Tấn: “Nói cho tôi biết địa điểm và thời gian.”
Đường Tử Tấn nói: “Tôi cần gọi điện thoại.”
Tề Thiên liếc nhìn Đường Tử Tấn đang bị
treo lơ lửng trên không, nhặt một hòn đá lên, búng một cái, một sợi dây thừng bị đứt ra.
Vốn dĩ hai tay Đường Tử Tấn đều bị trói treo lên, bây giờ chỉ còn một tay bị trói vẫn bị treo ở đó, điều này càng khiến Đường Tử Tấn khó chịu hơn.
Đường Tử Tấn khó khăn lấy điện thoại di động ra, gọi điện.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của Tề Thiên vang lên, Tề Thiên đi sang một bên nhấc máy.
“Đại nhân, người đã được đưa về, nhưng không giữ được Lưu Tài Lương, bọn họ lựa chọn giao dịch trên sân thượng, vừa giao người cho bọn họ thì đã bị đấy xuống râu.”
Tề Thiên hỏi: “Người giao dịch ở đâu?”
“Bắt được hết rồi, nhưng không chịu nói gì, chúng tồi…”
Tề Thiên nói: “Các người tự quyết định đi.”
“Đã hiếu.” Người trong điện thoại dừng lại rồi tiếp tục nói: “Đại nhân, bây giờ có một số phương tiện truyền thông ở Thiên Ngân đưa tin rằng ngài đã bắt cóc Đường Tử Tấn, nếu chúng ta ra tay trấn áp những chuyện này, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của Đông Đường, nhưng nếu không làm vậy thì tôi sợ phía ngài sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ít nhất phía chính phủ sẽ để mắt tới ngài.”
“Đừng lo lắng về bọn họ.”
Tề Thiên cúp điện thoại, rời khỏi nhà kho.
Đường Tử Tấn vẫn bị treo ở đó.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Tề Thiên lập tức đi đến bệnh viện, anh biết mình không có nhiều thời gian, nhưng khi vừa đến cổng bệnh viện, anh đã nhìn thấy xe cảnh sát đang đậu ở đó.
Một số nhân viên mặc đồng phục nhìn thấy Tề Thiên từ xa, lập tức cảnh giác, một nhóm người vây quanh anh.
Có hai người tiến tới túm lấy cánh tay của Tề Thiên.
“Tề Thiên, cậu bị tình nghi có liên quan đến việc bắt cóc! Đi theo chúng tôi về đi!”
Tề Thiên không có bất kỳ hành động phản kháng nào, anh đã sớm đoán được sẽ kết quả như vậy, ngay từ bước đầu tiên Tề Thiên bước vào tòa nhà Thẩm thị, anh đã nghĩtới.
Mà hôm nay Tề Thiên nhất định phải làm lớn chuyện này! Nếu không làm lớn chuyện cho mọi người đều biết, Tề Thiên không thể bảo đảm Đường Tử Tấn có chịu đi vào khuôn phép hay không.
Suy cho cùng, Lưu Tài Lương chỉ là lợi thế của Tề Thiên thôi.
Mối đe dọa thực sự đối với Đường Tử Tấn là Công ty Dược phẩm Đường thị phía sau anh ta!
Chỉ khi sự việc trở nên nghiêm trọng mới có thể truyền đến tai Dược phẩm Đường thị và khiến Dược phấm Đường thị phải nghiêm túc xử lý.
Về phần bản thân phải vào tù hai ngày, Tề Thiên có thể chấp nhận được.
Vừa đến sở cảnh sát, Tề Thiên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng đang ngồi đó trong khi một vị luật sư đang thương lượng với cảnh sát.
Sau khi Thấm Thu Thủy nộp tiền bảo lãnh, Tề Thiên lại được tự do, nhưng sau khi toàn bộ quá trình hoàn tất, thì trời cũng đã tối.
Tề Thiên vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ở cửa, Thấm Thu Thủy đang dựa vào xe đợi.
Cảnh tượng này trông có vẻ rất quen thuộc.
Tề Thiên bước tới.
Thấm Thu Thủy liếc nhìn Tề Thiên, lạnh lùng hỏi: “Lần thứ hai vào sở cảnh sát có cảm giác thế nào?”
Tề Thiên hít sâu một hơi: “Cám ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Thấm Thu Thủy mở cửa xe, ngồi vào trước. “Người ngoài đều biết anh là hôn phu của Thấm Thu Thủy này, nếu anh xảy ra chuyện mà tôi mặc kệ, vậy thì Thấm Thu Thủy
này thành người gì?”
Tề Thiên khống nói gì cũng lên xe.
Thấm Thu Thủy khởi động xe, trên đường sắc mặt Thấm Thu Thủy rất khó coi, không nói một lời.
Tề Thiên thở dài: “Hôm nay cô đã làm rất nhiều đế giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không, chuyện giao tiếp với truyền thông…”
“So với việc ký tên vào bản hợp đồng khiến Thẩm thị bị tổn thất, thì cũng coi như được một món hời lớn, vì vậy anh không cần phải nghĩ rằng mình nợ tôi bất cứ điều gì.”
Tề Thiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Nửa giờ sau, hai người trở về biệt thự.
Tề Thiên nhận được tin nhắn của Kiều Lăng, Liều Y đã tỉnh lại, sau khi biết Liễu Kiến Quân đã qua cơn nguy kịch thì cảm xúc của cô ấy cũng ổn định.
Còn về chuyện bắt cóc, từ đầu đến cuối Liễu Y đều không biết gì cả, cô ấy bị Tề Thiên ghim kim làm hôn mê, còn bị Tất Thiện đánh thuốc mê, sau khi trở về bệnh viện hai giờ mới tỉnh lại.
Tề Thiên lúc này mới yên tâm, rót một ly nước, ngồi ở trên sô pha.
Thấm Thu Thủy ngồi xuống đối diện Tề Thiên: “Tôi vừa nhận được tin Đường Tử Tấn đã
quay về, mời bác sĩ tư.”
Tề Thiên gật đầu: “ừ.”
Thẩm Thu Thủy nhìn chằm chằm Tề Thiên hồi lâu rồi hỏi: “Tề Thiên, anh nhất định phải làm việc theo cách này sao? Đúng là tôi thừa nhận Đường Tử Tấn làm việc rất quá đáng, đối thành người khác cũng không nhịn được mà muốn đánh anh ta, nhưng anh cứ phải dùng cách này đế giải quyết vấn đề sao? ở trước mặt mọi người, anh đánh Đường Tử Tấn con bắt anh ta đi, Dược phẩm Đường thị đã biết chuyện này rồi, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rõ sức mạnh của những tập đoàn lớn này, đúng không?”
Tề Thiên gật đầu: “Biết một chút.”
Chỉ một mình Đường Tử Tấn mà đêm qua đã có thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy.
Dược phẩm Đường thị là tập đoàn chục tỷ, cũng không phải chuyện đùa, năng lực đằng sau nó toàn bộ bộc phát ra thì vô cùng đáng sợ.
Thấm Thu Thủy cao giọng: “Nếu đã biết thì anh nên học cách nhẩn nhịn! Trước đây cách anh hành động rất ngạo mạn, nhưng đó là ở Thiên Ngân, với địa vị và mối quan hệ của cố Văn ở Thiên Ngân thì có thế bảo vệ anh! Nhưng lần này, nếu không phải là Dược phẩm Đường thị e ngại chuyện thuốc giả, anh cảm thấy có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao? Cho dù Thẩm Thu Thủ này
có đi tìm ai, thi anh cũng không có kết quả tốt!
Tề Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thu Thủy: “Vậy cô nghĩ tôi nên làm thế nào? Người ở trong tay Đường Tử Tấn, bất cứ lúc nào cũng có thế gặp nguy hiểm, cô muốn tôi phải làm sao? Thương lượng với anh ta, giao tiếp với anh ta? Hay thỏa hiệp?”
Thấm Thu Thủy đột nhiên đứng lên: “Tề Thiên! Rốt cuộc thì anh có hiểu tôi đang nói gì không! Tôi đang nói trong chuyện này không phải là anh nên làm gì với Đường Tử Tấn, mà là con người của anh! Cách làm việc của anh! Tôi không muốn nói ra những lời khó nghe, nhưng bây giờ tôi phải nói rõ với anh! Anh đã ở tù ba năm, vừa ra tù đã được Cổ Văn coi trọng, anh có bao giờ nghĩ lý do là tại sao lại như vậy hay không? Anh đã bao giờ nghĩ tại sao cố Văn lại phải bảo vệ anh hay chưa!
Thẩm Thu Thủy đi đến trước mặt Tề Thiên nói: “Tề Thiên! Không ai có thể tự nhiên phát triển kinh doanh mà không có lý do gì được, tôi không biết tại sao cố Văn lại tìm anh, nhưng nếu một ngày nào đó cổ Văn không còn chống lưng cho anh nữa, vậy thì anh phải làm sao? Tôi chỉ mong anh có thể thay đối cách giải quyết vấn đề, không phải lần nào cũng đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy, anh hiểu không!”
Tề Thiên nhìn vẻ mặt kích động của Thẩm
Thu Thủy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, anh chợt nhớ tới lời ông cụ Khương đã nói với mình, vẻ lạnh lùng trên mặt Thấm Thu Thủy chỉ là ngụy trang mà thôi.
Tề Thiên có thể cảm nhận được Thẩm Thu Thủy quan tâm mình, anh vô thức nắm lấy tay Thấm Thu Thủy: “Cô yên tâm, tôi biết rõ.”
Động tác mập mờ đột ngột này khiến Thẩm Thu Thủy hơi sửnq sốt.