Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 22 Anh thật không hiểu chuyện
Chương 22: Anh thật không hiểu chuyện
Nửa phút trước.
Cao Ninh lái xe đến quán ăn Tử Dương, vừa đỗ xe xong thì nhìn thấy ba người Triệu Nhã Nam cách đó không xa, cũng như chiếc Skoda ở bên đường làm cho anh ta cảm thấy chướng mắt kia.
VỊ tổ tông thế hệ thứ hai tự cao tự đại tự cho mình là đúng, chờ đến khi mẹ mình ở hàng ghế phía sau bước xuống xe, anh ta đã đạp chân ga đâm về phía chiếc Skoda!
Vài người bạn học cũ trong quán ăn không khỏi nhìn sang Sở Vũ Hiên, xe của mình bị đâm thế mà con hàng kia vẫn bình tĩnh ngồi ăn thịt?
Sau khỉ suy nghĩ một lát, lớp trưởng cũ đứng dậy đỉ về phía Sở Vũ Hiên: “Vũ Hiên, đi ra ngoài xem thử một chút đi, đừng sợ, có mấy người bọn tôi ở đây rồi.”
Sở Vũ Hiên vẫn dửng dưng gật gật đầu, rút mấy tờ khăn giấy để lau tay, cười nói: “Vậy thì đi xem một chút đi.”
Sắc mặt lão Ngũ tối sầm lại, anh ta câm hai chiếc đũa vội vàng đỉ theo phía sau Sở Vũ Hiên.
Hạ Trúc ở bên ngoài là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta vội vàng đi lên kiểm tra: “Anh Ninh, anh… Không sao chú?”
Cao Ninh ung dung mở cửa xe, thản nhiên ôm eo Hạ Trúc cười nói: “Không sao, con đường này hơi trơn.”
Hạ Trúc biết Cao Ninh đang cố ý hành động như vậy cho nên thấp giọng can ngăn: “Anh Ninh, sếp Triệu đang ở đây, anh đừng làm bậy.1′
Cao Ninh liếc nhìn Triệu Nhã Nam, giễu cợt nói: “Không sao đâu, tối nay cô ây… Còn phải cầu xỉn anh đây, ha ha!”
Người đại diện biết mối quan hệ giữa Cao Ninh và Hạ Trúc nên hiển nhiên cô ta cũng biết vì sao Cao Ninh lại đâm vào xe của Sở Vũ Hiên.
Nhưng vì tính chuyên nghiệp, cô ta vẫn vội vàng bước tới, kéo Hạ Trúc ra sau lưng, thì thầm với Cao Ninh: “Sếp Cao, Hạ Trúc là người của còng chúng, bây giờ tốt hơn là hai người nên giữ khoảng cách đi, dề phòng không bị paparazzi chụp lại được, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Điều mà các tay săn ảnh giỏi nhất chính là thêm mắm thêm muối, nếu cảnh này bị họ chụp lại, trong vòng chưa đầy nửa giờ, chắc chắn sẽ
có một tin tức được xuất hiện trên Internet với tiêu đề “Bạn trai của nữ minh tinh ỷ mạnh hiếp yếu.”
Tuy nhiên, Cao Ninh lại không hề quan tâm, anh ta lại ỡm ờ ôm Hạ Trúc vào trong lòng, cao giọng nói: “Tôi và Hạ Trúc sắp kết hôn, cô cũng đã biết địa vị của tập đoàn Cao thị rồi, hôn lễ chắc chắn sẽ là một sự kiện lớn, cho nên không cần phải giấu giếm.”
Vừa nói xong, anh ta còn cố ý hỏi Triệu Nhã Nam: “Cô nói xem có đúng không, sếp Triệu?”
Lúc này, ngược lại Triệu Nhã Nam mới nhẹ nhàng thở ra, khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Sở Vũ Hiên đang mỉm cười bước ra khỏi lều, chế nhạo: “Tên ngốc này thật sự là đáng thương, sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết là mình đã trêu chọc phải một tên đàn ông chó má…”
Lớp trưởng cũ sửng sốt khi nhìn thấy Cao Ninh ôm Hạ Trúc, không ngờ hai người lại là một đôi sắp kết hôn? Càng không ngờ là người này chính là phú nhị đại không aỉ bì nổi, con trai nhà họ Cao.
Ngay lập tức, anh ta không còn ý định giúp đỡ Sở Vũ Hiên đòi lại công bằng nữa, anh ta bí mật giữ khoảng cách với người bạn học cũ này.
Mẹ Cao duyên dáng và sang trọng cũng đi tới, bà ta không thèm để ý đến Hạ Trúc đang chào hỏi mình, bà ta nhìn con trai một vòng từ trước ra sau, ân cần nói: “Ninh Nhi, sao con lại bất can như vậy hả!,r
Cao Ninh mỉm cười: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, con sẽ giải quyết.”
Vừa nói anh ta vừa lấy túi da từ trong xe ra, đi về phía Sở Vũ Hiên, lấy ra hai xấp tiền từ trong túi xách ném lên người Sở Vũ Hiên với vẻ mặt khinh bỉ, giễu cợt nói: “Không cố ý, không để ý đường trơn trượt, số tiền này… Đủ chưa?”
Lão Ngũ nắm chặt nắm đấm, Sở Vũ Hiên nắm lấy cổ tay anh ta, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ý cười: “Cao Ninh, anh thực sự… Rất không hiểu chuyện.”
Cao Ninh chỉ cảm thấy nực cười, ngạo nghễ nói: “Sếp Sở, tôi thấy anh mới là người không hiểu chuyện đấy? Ha ha!”
Vừa nói anh ta vừa nhìn lại người phụ nữ phía sau mình: “Mẹ, đây là ông chủ mới của Truyền thông Thanh Nhã, Sở Vũ Hiên, sếp Sở!”
Trong chốc lát, người đại diện trở nên chết lặng!
“Sở… Sếp?”
Nghĩ lại những gì vừa rồi mình đã nói với Sở Vũ Hiên, người đại diện không khỏi cảm thấy choáng váng.
Vài người bạn học cũ cũng nhao nhao lấy làm lạ, chẳng phải vừa rồi họ đã nói anh là hạng người thấp kém phải chạy Dỉdỉ để kiếm tiền sao? Tại sao lại trở thành sếp tổng rồi? Không đúng… Làm gì có tổng giám đốc nào đi loại xe này? Đùa nhau à?
Lớp trưởng cũ vốn là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc như thể đang cân nhắc về một điều gì đó.
“Uầy? Thì ra cậu chính là tên nhu nhược ăn bám kia sao?” Mẹ Cao hừ lạnh nói: “Tôi còn tưởng nhân vật lớn mặt nào cơ!”
Sở Vũ Hiên cười lạnh: “Bà già này… Đúng là người không hiểu chuyện nhất!”
“Mẹ nó, mày muốn chết à? Họ Sở kia, tốt nhất là mày nên giữ cái miệng cho sạch sẽ! Nếu không, rất nhanh thôi, mày sẽ phải hối hận!” Cao Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu có người cảm thấy khó chịu nhất vào lúc này, thì đó chính là Hạ Trúc.
Một bên là Sở Vũ Hiên và Triệu Nhã Nam, một bên là hai mẹ con nhà họ Cao, tất cả những
gì cô ta có thể làm lúc này chính là lặng lẽ trở thành một người vô hình.
Đúng lúc này, một chiếc BMW X5 dừng lại bên đường.
Đạo diễn Tống đầu béo tai to bước xuống xe, vội vàng chạy đến chỗ mẹ Cao, cười tâng bốc nói: “Bà Cao, bà cũng vừa mới đến sao?”
“ừ… Đạo diên Tống, cục diện này làm phiền anh rồi.1′
“Đều là người một nhà cả, không cần phải nói như vậy, điều nên làm, điều nên làm!” Đạo diễn Tống nịnh nọt vài câu, sau khỉ chào hỏi Cao Ninh, ông ta xoay người đi về phía Triệu Nhã Nam, vẻ mặt nịnh nọt lập tức biến thành chế giễu: “Sếp Triệu, đến sớm vậy?”
Với cục diện trước mắt, Triệu Nhã Nam có thể được coi là người đứng ngoài cuộc, hiển nhiên là cô ấy cũng không cho gã đạo diễn không tim không phổi này một sắc mặt tốt, sau khi ừ nhẹ một tiếng, cô ấy lùi lại vài bước và mang vẻ mặt xem kịch vui.
“Giả vờ lạnh lùng cái gì chú? Cũng không thèm nhìn xem tình hình hiện tại là như thế nào?” Đạo diễn Tống mắng Triệu Nhã Nam vài câu, sau đó hỏi mẹ Cao: “Bà Cao, mọi người dều đến rồi, vậy chúng ta lên trên nói chuyện
nhé?1
“Được.” Mẹ Cao liên tiếng, bà ta liếc xéo Sở Vũ Hiên: “Sếp Sở, chúng ta đi thôi, có một số việc, tối nay cậu phải cho tôi một lời giải thích!”
Nghe thấy chức danh “Sếp Sở”, ánh mắt của đạo diễn Tống không khỏi liếc nhìn Sở Vũ Hiên như thể muốn róc xương róc thịt trên người anh xuống.
Vài bạn học cũ ở bên cạnh sau khi khiếp sợ cũng sính ra một chút hả hê, cười trên nỗỉ đau của người khác.
Ghen ghét là một tệ nạn bấm sinh của con người.
Sở Vũ Hiên nhếch môi nói: “Vội cái gì? Nói về chiếc xe của tôi trước đi.”
Cao Ninh khinh thường liếc nhìn chiếc Skoda, chế nhạo: “Chiếc xe cùi bắp này của anh, 20 nghìn tệ còn chưa đủ sửa à? A… Quên mất, một tên nhu nhược ăn bám như anh sống dưới váy của phú bà thì làm sao có thể nhìn thấy 20 nghìn tệ chứ? Ha ha…”
“Thì ra sống dưới váy một phú bà sao? Tôỉ nói mà…”
“Không biết là người bạn gái đó đã trải qua đại tiệc mừng thọ 60 chưa nhỉ? Ha ha…”
“Xem ra cậu ta không được cưng cho lắm, nếu không tại sao cục cưng lớn tuổi của cậu ta lại không mua cho cậu ta một chiếc xe hơi sang trọng hơn?”
Một vài bạn học cũ xì xào bàn tán.
Sở Vũ Hiên cười nhẹ: “Còn chưa đủ…”
Nói xong, anh lấy chìa khóa xe ra và đi về phía món đồ cổ cũ của mình.
Khi mọi người thấy anh khởi động xe và lùi lại một khoảng, tất cả họ đều tự hỏi: “Cậu ta định làm gì vậy?”
Khoảnh khắc tiếp theo, aỉ cũng nghe thấy một tiếng “Đùng”, chiếc Skoda đâm sầm vào chiếc Land Rover màu trắng với một lực rất mạnh!