Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 23 Cậu chủ
Chương 23: Cậu chủ
“Bùm!”
Với một tiếng vang thật lớn, chiếc Land Rover bị hất văng về phía sau vài mét, mặt trước bị móp méo và đèn pha bên trái bị vỡ tan thành từng mảnh.
Cao Ninh cau mày, gầm lên: “Mẹ nó, mày điên rồi sao?”
Sở Vũ Hiên hạ cửa sổ xuống, giơ một ngón giữa hướng về phía anh ta, sau đó cài số lùi, lùi lại hơn 10 mét rồi lại nhấn ga chạy tới!
Sau ba lần va chạm liên tiếp, mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.
Mẹ Cao tức giận không thôi, trừng mắt nhìn về phía Triệu Nhã Nam, tàn khốc nói: “Sếp Triệu, truyền thông Thanh Nhã của các người thật không biết trời cao đất rộng! Bữa cơm ngày hôm nay, tôi nghĩ rằng không cần thiết nữa, các người cứ rửa cổ sạch sẽ đi, cứ chờ xem!”
“Sao cũng được.” Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói.
“Cô…” Mẹ Cao tức gỉận chỉ vào Triệu Nhã Nam, tức đến nỗi không nói thành lời.
Những người bạn học cũ đối mắt nhìn nhau, có người xem náo nhiệt chê chuyện còn
chưa đủ lớn mà hét lên với Hạ Trúc: “Bảo vị hôn phu của cậu đụng lại đi! Chuyện này mà có thể nhịn được sao?”
Sắc mặt Hạ Trúc trở nên tái nhợt, cô ta muốn khuyên nhủ Cao Ninh một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy mẹ Cao đứng bên cạnh, cô ta không dám lên tiếng.
Do bị va chạm liên tục, cửa xe Skoda có phần biến dạng, Sở Vũ Hiên dùng chân đá cửa xe ra, sau khỉ xuống xe, anh đi vòng quanh xe một lúc, cuối cùng, nhặt một vật màu đen to bằng cái USB trên mặt đất cách đó không xa rồi ném cho lão Ngũ.
Lão NgQ nhìn nó một lát, nắm chặt lỉnh kiện nhỏ đó trong lòng bàn tay, anh ta đi tới trước mặt Sở Vũ Hiên, thấp giọng nói: “Máy theo dõi thế hệ mới nhất, còn có chức năng ghi âm… Chắc là nó được lắp đặt bên ở bên trong cửa xe.”
Sở Vũ Hiên mỉm cười tà mị, lẩm bẩm: “Tôi biết… Sở Trì Khanh, lão già khốn kiếp này, ra tay rất nhanh đấy!”
Trên thực tế, mục đích thực sự của cuộc xung đột này chính là thứ linh kiện nhỏ tự chạy đến này. Trả thù Cao Ninh chỉ là phụ.
Mọi người đều không biết hai anh em họ
đang lẩm bẩm điều gì, tất cả họ đều rất bối rối.
Lá phổi của Cao Ninh như sắp bị nổ tung, anh ta tức giận hùng hố đi về phía chiếc Land Rover của mình, nhìn chiếc xe trở nên như thế này, anh ta thực sự rất muốn đáp trả.
Hạ Trúc vội vàng nắm lấy cánh tay anh ta, nói với đôi mắt đẫm lệ: “Anh Ninh, bỏ đi..”
Mẹ Cao cũng sợ con trai bị thương nên nói: “Ninh Nhi, đi thôi, chúng ta về nhà trước đi, lát nữa sẽ có người trút giận cho con!”
Triệu Nhã Nam xoa xoa tháỉ dương, thầm nói: “Tên đàn ông chó má này… đúng là một tên vô lại.”
Thấy mọi chuyện càng lúc càng lớn, Trần Cường thật thà chất phác phớt lờ sự ngăn của cò vợ trẻ, vội vã chạy ra khỏi quán ăn, run rẩy khuyên nhủ Sở Vũ Hiên: “Vũ Hiên, bỏ đi, nhẫn nhịn một chút, họ… cậu không chọc nổi đâu!”
Sở Vũ Hiên vỗ vỗ bả vai anh ta, cười nói: “Trần Cường, anh bạn này rất đáng để kết giao.”
Trán Trần Cường đã sớm đổ một tầng mồ hôi lạnh thay cho người bạn học cũ này, anh ta hoảng hốt nói: “Vũ Hiên, cậu đang nói gì vậy? Nhanh đi xin lỗi người ta đi! Chiếc xe đó không hề rẻ, cậu phải chạy bao nhiêu đơn hàng thì mới
đủ để đền bù cho cho người ta đây!”
Sở Vũ Hiên nhún vai, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy vài chiếc xe đang lao tới từ phía xa.
Những chiếc xe này xếp thành một hàng, dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ mờ nhạt đang dẫn đầu.
Triệu Nhã Nam cũng chú ý tới chiếc Ferrari đó và liếc nhìn biển số, đó là chiếc xe mà mấy ngày trước Sở Vũ Hiên không thèm, sau đó được cô ấy lái về sơn trang Phượng Hoàng, cô ấy không khỏi cau mày, lẩm bẩm: “Tên đàn ông chó này đã sớm có sự chuẩn bị rồi ư?”
“Rầm!”
Khi tiếng gầm của con dã thú đó đến gần, một số chiếc xe bắt đầu dừng lại trước quán ăn.
Lúc này mọi người mới thấy theo sau chiếc Ferrari là một chiếc Maybach và ba chiếc Mercedes – Benz G.
Trong số các bạn học cũ, một trong số họ nhận ra chiếc Maybach và phấn khích đến mức hét lên: “Mẹ kiếp! Maybach 62 Zeppelin! Cả Giang Thành chỉ có một chiếc thôi đó!”
Một sự sắp xếp lớn như vậy chắc chắn sẽ làm cho hai mẹ con nhà họ Cao và gã đạo diễn
kia bất ngờ.
Cao Ninh vừa mới về nước, đương nhiên sẽ không biết chủ nhân của chiếc Maybach này là ai. Mẹ Cao cũng chỉ là một phụ nữ, bà ta thì không biết gì về xe hơi.
Nhưng trong lòng đạo diễn Tống biết rằng chiếc Maybach 62 Zeppelin duy nhất ở Giang Thành là xe của nhà họ Sở!
“Sở… Sếp…” Ông ta nhìn Sở Vũ Hiên, lúc này dường như ông ta mới hiểu ra điều gì đó, trái tim ông ta như thể bị đông cứng một nửa, khuôn mặt già nua bỗng nhiên trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.
“Xong rồi… Xong đời rồi!”
Sở Vũ Hiên có hơi ngạc nhiên, anh nheo mắt nhìn về phía tên vệ sĩ mập mạp bước ra khỏi chiếc Ferrari, vội vàng đỉ vòng ra phía sau chiếc Maybach, mở cửa xe, cung kính chờ đợi.
Cùng lúc đó, có bảy tám người cũng đi xuống từ ba chiếc Mercedes – Benz G phía sau, tất cả đều mặc đồng phục màu đen, đứng thành một hàng bên đường, cúi chào Sở Vũ Hiên: “Cậu chủ!”
Một tiếng cậu chủ làm cho mọi người lần lượt bị hóa đá! Thậm chí đạo diễn Tống còn bị
run chân đến nỗi đứng không vững, trong lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Miệng Hạ Trúc há to, vẻ mặt không thể tin được.
Người này đã kết hôn với cô ta hai năm, người mà cô ta gọi đến là đến bảo đỉ là đi, một người bình thường chạy Didỉ để kiếm sống, tại sao lại…
Giống như một hòn đá mà cô ta đá trong hai năm, nghĩ rằng nó không hề hấp dẫn, không đáng một đồng, thế mà đến tận bây giờ cô ta mới phát hiện ra, thì ra hòn đá đó là một cục vàng vô giá?
Cú sốc thật khó tả.
Người đại diện ở bên cạnh cô ta cũng choáng váng, không ngừng véo đùi mình thật mạnh, run rẩy nói: “Hạ Trúc, có phải là tôi đang nằm mơ không! Chắc là tôi đang gặp ác mộng fôi!”
Nhóm bạn học cũ cũng trở nên chết lặng, chưa đầy nửa tiếng, thân phận của Sở Vũ Hiên đã lần lượt thay đổi, từ tài xế chạy Dỉdỉ, đến tổng giám đốc công ty, đến một tên ăm bám nhu nhược, bây giờ lại trở thành cậu ấm nhà hào môn rồi?
Nghĩ lại thời cấp ba, cách ăn mặc của Sỡ Vũ Hiên cũng không giống một cậu con trai nhà giàu! Cái thân phận “Cậu chủ” này thực sự quá bất ngờ làm cho người khác không kịp chuẩn bị tâm lý.
Khuôn mặt của lớp trưởng lần lượt xuất hiện các màu sắc trong bảy sắc cầu vồng, vừa rồi anh ta còn nói rằng sẽ ra mặt thay Sở Vũ Hiên… Sau đó, khi biết đối phương là nhà họ Cao, anh ta đã lùi lại nửa bước một cách nghiêm túc như vậy… Ngẫm lại anh ta vừa cảm thấy rất xấu hổ đồng thời cũng cảm thấy hối hận ngàn lần.
Hai mẹ con Cao Nính nhìn nhau, đang thắc mắc không biết cậu chủ là ai thì nhìn thấy Sở Trì Khanh chậm rãi xuống xe.
“ô, đủ náo nhiệt rồi nhỉ…” Sở Trì Khanh nhìn chung quanh, rồi nhìn Sở Vũ Hiên, trên khuôn mặt uy nghiêm đột nhiên nở ra nụ cười, thậm chí còn có chút nịnh nọt: “Con trai, con vẫn chưa bị bắt nạt phải không? Cha đến đây… không quá muộn phải không?1’
Sở Vũ Hiên trợn mắt, không trả lời, thay vào đó anh nhìn chiếc Ferrari, có vẻ suy tư.
Mẹ con Cao Ninh: ?
Triệu Nhã Nam không ngờ Sở Trì Khanh lại
đích thân tới, sắc mặt có chút mất tự nhiên, vội vàng bước tới chào hỏi: “Chú Trì Khanh… Cháu lại gây phiền toái cho chú rồi!”
“Con nhóc này” Sở Trì Khanh giả vờ tức giận: “Còn gọi là chú à?”
Triệu Nhã Nam mím môi, lúng túng kêu lên: “Cha…”
Mẹ con Cao Ninh: ?
“Đúng vậy chứ!” Sở Trì Khanh cười nói: “Cũng đã kết hôn được mâỳ ngày rồi, sao con không sửa miệng chứ? Lần sau nếu con còn gọi sai, cha sẽ rất tức giận đây.”
“Con biết rồi…” Triệu Nhã Nam cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Trần Cường nhìn người đàn ông giàu có với phong cách “thần cờ bạc” này, sau đó nhìn Sở Vũ Hiên đang nhìn chằm chằm vào chiếc Ferrari, không biết anh đang nghĩ gì, anh ta cảm thấy vô cùng bối rối, rụt rè lùi lại vài bước.
Cho dù có chết, anh ta cũng không ngờ thân phận của Sở Vũ Hiên lại có thể cao quý như vậy?
Vậy thì tại sao trước đây anh lại đi chạy Didi?
Cốt truyện đẫm máu của một bộ phim
truyền hình “Công tử nhà giàu không chấp nhận sự quản lý của gia dinh, không tự lực cánh sinh được nên phải về quê thừa kế tài sảrí’ à?
“Nam Nam, sau này đừng khách sáo như vậy với cha, con là con dâu của Sở Môn, nếu có người ức hiếp con, con cứ mau chóng nói cho cha biết!” Sở Trì Khanh nói, ngẩng đầu trừng mắt nhìn mẹ con Cao Ninh, ông ta cười khẩy nói: “Tôi, Sở Trì Khanh, không phải là người vĩ đại khó lường gì cả, nhưng ở Giang Thành cũng coi như có chút mặt mũi, phải không, bà Cao?”
Hai từ cuối cùng được nói với giọng rất mạnh mẽ.
Mẹ con Cao Ninh đều bất qiác rùnq mình!