Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 24 Sự sỉ nhục to lớn
Chương 24: Sự sỉ nhục to lớn
Vốn tưởng chỉ là một khối gỗ mục nhưng khỉ đá vào mới phát hiện là một tấm thép cứng.
Sắc mặt của mẹ con Cao Ninh đêu trắng bệch như tờ giây, đầu óc không còn suy nghĩ được gì cả.
Trong lòng hoàn toàn bị nỗi khiếp sợ và sợ hãi lấp đầy, thế cho nên một lúc lâu cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đây chính là Sở Môn! Không cần tốn nhiều sức đã có thể khiến cho tập đoàn Cao thị không thể ngóc đầu lên được!
“Cao Chấn Thanh đâu?” Sở Trì Khanh lững thững đi về phía hai người, vẻ mặt không thèm để ý, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng.
Mẹ Cao vội gượng cười, lắp bắp nói: “ông Sở… Ông Cao nhà tôi… đang bận chuyện làm ăn!”
Sở Trì Khanh gật đầu, lẩm bẩm nói: “Cũng đúng, nhà họ Cao làm ăn lớn, cũng đủ để ông ta bận rộn…”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Cao Ninh: “Đây là con trai của bà sao?”
“Đúng vậy, Ninh nhi, mau, mau chào đi, đây là bác Sở của con đó…”
Cao Ninh nơm nớp lo sợ nuốt một ngụm nước miếng, anh ta còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Sở Trì Khanh khoát tay cười nói: “Tôi với nhà họ Cao mấy người không có giao tình gì, không cần xưng hô thân thiết như thế… Con trai bà đúng là một nhân tài, ngoại trừ đầu óc ngu xuẩn, có mắt không tròng, có tiếng không có miếng, năng lực kém cỏi ra thì những phương diện khác vẫn rất tốt.”
Triệu Nhã Nam:”…”
Cuối cùng cô cũng biết cái miệng của tên khốn kia kế thừa từ ai rồi.
Cao Ninh không dám tức giận, lại càng không dám nói gì, anh ta xấu hổ sững sờ tại chỗ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Mẹ Cao cố nở nụ cười: “ông Sở, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi cũng không biết… sếp Sở kia chính là con trai của ông! Nếu sớm biết, cho dù cho chúng tôi tám cái gan, chúng tôi cũng không dám tìm tới gây phiền toái đâu! Ông là người rộng lượng, coi như nể mặt ông nhà tôi, tôi…”
“Ông ta thì có mặt mũi chó má gì chú?” Sở Trì Khanh lạnh lùng nói: “Hửm? Bà nói cho tôi nghe xem, ông ta thì có mặt mũi gì?”
Mẹ Cao bị mắng nên câm như hến, cả
người không ngừng run rẩy.
Sở Trì Khanh trừng mắt, sau đó nhìn về phía đạo diễn Tống đang trốn ở cách đó không xa: “Uầy? ông không phải là người kia… người kia sao?”
Quần chúng ăn dưa: Rốt cuộc là aỉ?
Đạo diễn Tống không ngừng gật đầu khom lưng, bước từng bước nhỏ tiến tới trước mặt Sở Trì Khanh: “Là tôi, ông Sở, mấy năm trước tôi và ông Triệu cùng đánh bài với ông đó!”
“ồ…” Sở Trì Khanh suy nghĩ một chút: “À, nhớ ra rồi, lúc ấy tôi nói với lão Triệu, ông là một con chó trên mặt không có lông, thậm chí còn không phải là một con chó ngoan, uầy, cũng đúng nhỉ?”
Đạo diễn Tống run rẩy ngụy biện: “Không không không, ông Sở, ông hiểu lầm rồi, tôi… tôi tới làm người hòa giải thôi! Tôi tuyệt đối đứng về phía sếp Triệu mà!”
“Ông làm đạo diễn thì thật đáng tiếc, phải làm diễn viên mới đúng, ha ha…” Sở Trì Khanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhìn ông cũng không còn nhỏ tuổi, ông đừng làm ở giới điện ảnh và truyền hình này nữa, đổi nghề khác đi.”
“Tôi… tôi…” Đạo diễn Tống còn muốn nói lại nhưng bị Sở Trì Khanh trừng mắt, lúc này mới nản lòng nói:” Biết… biết rồi…”
Vừa dứt lời, Triệu Nhã Nam sải bước đi tới bên cạnh Sở Trì Khanh, cô liếc đạo diễn Tống một cái rồi nóỉ: “Cha, đạo diễn Tống và con cũng quen biết lâu năm, cha tha cho ông ấy một mạng đi, con tin hôm nay ông ấy thật sự tới giúp con.”
Đạo diễn Tống không thể tin rằng Triệu Nhã Nam lại giúp mình?
Sở Trì Khanh cũng không bất ngờ, trong mắt lạỉ lộ ra vài phần tán thưởng Triệu Nhã Nam.
Ngấm ngầm chịu đựng, bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn.
Rất xứng đôi với đứa con trai có tâm tư sâu sắc hơn rãnh biển Mariana của mình.
“Được, vậy nghe theo con gái tôi, ha ha…” Sở Trì Khanh mỉm cười, lại nhìn về phía mẹ con Cao thị: Vê phần nhà họ Cao mấy người…”
Trầm ngâm một lát, ông ta quay đầu nhìn Sở Vũ Hiên: “Con trai, con cảm thấy chuyện này nên làm sao?”
Cao Ninh nhát gan nhướng mí mắt, mấy
ngày nay mình đắc tội với Sở Vũ Hiên hết lần này đến lần khác, tên công tử bột giả nghèo này làm sao có thể dê dàng tha thứ cho anh ta được?
Sở Vũ Hiên liếc nhìn đám đông đang hóng chuyện xung quanh, thấy có mấy người đang lén lút cầm điện thoại di động chụp ảnh, sau khi suy nghĩ một chút, anh vươn một ngón tay về phía Cao Ninh, khóe mắt chứa ý cười khinh thường, giống như là gọi chó con, “chậc chậc chậc” rồi ngoắc tay nói:
“Lại đây”
Cao Ninh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng run sợ đi tới trước mặt anh, vị công tử kia không nói hai lời đã giơ tay lên tát mạnh một cái lên mặt anh ta: “Chơi vui không? Hả?”
Cao Ninh bị đánh cho lảo đảo, run rẩy nói: “Không… không vui.”
“Bốp!… Thích được đà lấn tới không?”
“Không… Không có…”
“Bốp!… Thích lên mặt dạy đời không?…
Bốp! Bốp!..”
Bàn tay Sở Vũ Hiên giống như là không dừng được, liên tiếp vỗ vào mặt Cao Ninh, cho đến khi khiến tên hề không có đầu óc kia bị
đánh ngã xuống đất, lúc này anh mới dừng tay.
Hạ Trúc và mẹ Cao nhịn không được muốn tiến lên, người trước bị người đại diện túm chặt lây, người sau lại bị ánh mắt của Sở Trì Khanh dọa đến nửa bước cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể đau lòng nhìn con trai mình chịu nhục, hối hận vì đã làm những việc không nên làm lúc trước.
Mấy người qua đường vây xem khó tránh khỏi lòng đầy căm phẫn, nhưng nhìn hiện trường này, cũng không dám lớn tiếng chỉ trích, chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Sở Vũ Hiên vỗ tay, giống như phủi đỉ thứ bẩn thỉu trong lòng bàn tay, vẻ mặt ghê tởm ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu kia đều khiến người ta oán giận, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Cao Ninh bị hủy hoại danh dự một lát mới cười lạnh nói: “Đến quỳ trước xe tôi, xỉn lỗi nó, chuyện này coi như xong… Nói thật, đánh anh cũng làm bẩn tay tôi đấy!”
Dứt lời, anh cũng mặc kệ Cao Ninh có nghe lời hay không, xoay người trừng mắt nhìn Sở Trì Khanh đang nhàn nhã xem trò vui mà không sợ lớn chuyện, tức giận nói: “Chuyện của hai chúng ta thì tính sao đây?”
Sở Trì Khanh sửng sốt, sắc mặt nhất thời
lộ vẻ sợ sệt: “Chuyện gì? Gần đây cha cũng không trêu chọc con mà!”
“Ha ha…” Sở Vũ Hiên cầm lấy cái máy theo dõi từ trong tay Lão Ngũ, ném cho Sở Trì Khanh: “Giải thích đi?”
Sở Trì Khanh nhìn một lúc, giả vờ không hiểu: “Đây là cái gì thế?”
“Trần Cường!” Sở Vũ Hiên gọi: “Lấy cho tôi cái búa tạ!”
Trần Cường thành thật chất phác không biết anh muốn làm gì, nhưng cục diện trước mắt này làm gì có phần để anh ta nói chuyện? Vì vậy anh ta vội vàng chạy vào trong quán và cầm búa tạ ra.
Sở Vũ Hiên cầm lấy chiếc búa tạ, anh vừa nhìn Sở Trì Khanh, vừa đi về phía chiếc Ferrari kia, không nói hai lời đã cầm chiếc búa lên và bắt đầu đập nó.
“Bùm!”
“Bùm!”
Đám bạn học cũ chết lặng trước hành động phung phí của trời này, cơ thể cũng run lên theo từng nhịp của búa tạ.
Trần Cường vốn quen tính toán chi li đã hết hồn hết vía, anh ta vô thức tính toán, một búa này ít nhất cũng có thể bằng thu nhập nửa năm vất vả của anh ta.
Sau khỉ đập nát cửa ghế lái phụ, Sở Vũ Hiên cũng không nhìn thấy thứ mình muốn nên quay sang đập cửa buồng lái.
Người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, không ít người cầm điện thoại di động quay chụp, tặc lưỡi nói: “Cũng không biết là công tử bột nhà ai nhỉ?”
“Mẹ nó! Xe tám triệu nói đập là đập ngay à?”
“Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, bọn tư bản chết tiệt mà!”
Chỉ chốc lát sau, cửa xe bị búa sắt đập nát, một thiết bị theo dõi cùng kiểu dáng với cái trong tay Sở Trì Khanh rơi xuống đất.
Sở Vũ Hiên thở hổn hển, khom lưng nhặt vật nhỏ kia lên rồi giơ tay ném về phía cha mình, tức giận nói: “Giả vờ hả? ông giả vờ nữa đỉ!”
Sở Trì Khanh biết không giấu được nên ngượng ngùng cười nói: “Con trai, chúng ta… Chúng ta về nhà trước đi, trở về cha sẽ giải thích
cho con, được không?’
Sở Vũ Hiên nhặt chiếc búa tạ lên, đôi mắt nheo lại đầy tức giận, thong thả đi về phía ông ta: “Ông già kia, ngay từ lần đầu tiên ông cho tôi chiếc xe này, tôi đã biết ông không có ý tốt rồi!”
Sở Trì Khanh liên tục xua tay, nhìn dáng vẻ của ông ta, trong lòng thực sự sợ hãi “đứa con ngỗ nghịch này”: “Vũ Hiên, nhiều người thế này, trở về rồi nói sau đi…”
Sở Vũ Hiên đặt đầu lưỡi chạm vào răng cấm của mình, anh trừng mắt nhìn Sở Trì Khanh một lát rồi xoay người đi về phía Trần Cường, trả lại chiếc búa tạ trong tay và cười nói: “Lát nữa sẽ chuyển tiền cơm qua vvechat cho cậu.”
Trần Cường hoảng hốt nói: “Không không không, Vũ Hiên, cậu còn chưa ăn được mấy miếng mà…”
Sở Vũ Hiên xua tay nói: “Cứ giữ lại rượu đi, hôm khác tôi sẽ uống”
Dứt lời, anh nhìn về phía Triệu Nhã Nam, không chút do dự nói: “Sếp Triệu, cho tôi đi nhờ một đoạn nhé?”
Triệu Nhã Nam mím chặt môi, cô chào Sở Trì Khanh rồi đi về phía chiếc xe Maserati.
“Cậu bắt xe về đi.” Sở Vũ Hiên nói với Lão
Ngũ, sau khi đi về phía trước vài bước, anh lại quay đầu lại nhìn về phía Trần Cường với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cường Tử, tôi đã nói rồi, cậu là một người bạn rất đáng để làm quen, sau này có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, lúc nào tôi cũng rảnh.”
“À… Được!” Trần Cường lúng túng gật đầu, anh ta nhìn Sở Vũ Hiên lên xe, ánh mắt nhất thời trở nên hoảng sợ và nghi hoặc.
Anh ta hiểu ý của Sở Vũ Hiên.
Nhưng anh ta không hiểu tại sao người bạn học cũ này lại quan tâm đến anh họ của mình đến vậy?
Nhớ lại trong hai năm qua, mỗi lần Sở Vũ Hiên tới thì gần như đều cố ý hay vô tình nhắc đến Trần Hoành.
Có một lần, thậm chí còn hỏi thăm cha mẹ của Trần Hoành được chôn cất ở đâu nữa…
Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Xe của Sở Môn đều rời đi hết, chỉ để lại hai người dọn dẹp hiện trường.
Những bạn học cũ đang vây xem bắt đầu thảo luận sôi nổi xung quanh chủ đề thân phận của Sở Vũ Hiên.
Lớp trưởng cũ khi thì nhíu mày, khi thì thở
dài, sắc mặt hiện lên vẻ buồn bã mất mát.
Cơ hội dựa cột nhà giàu có, thật sự không nắm chắc được mà.
Mẹ Cao dường như không còn chút sức sống, run ray nâng đứa con vân quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy lên, tinh thần hoảng hốt nói: “Xong rồi… Sở Môn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Cao chúng ta… Con trai, chúng ta xong đời rồi! Cha con sẽ phát điên mất! Làm sao bây giờ… chúng ta nên làm gì bây giờ!”
Người đại diện nhăn mặt nói với Hạ Trúc ở bên cạnh: “Hai chúng ta cũng xong đời rồi… Hạ Trúc, lần này cậu thật sự đã đánh cược sai rồi…”
Đầu óc Hạ Trúc trống rỗng, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc Maserati vừa rời đi, cô ta ngẩn ngơ một lát rồi nở nụ cười khó hiểu.
Vừa cười vừa khóc.
Đường đường là cậu chủ Sở Môn nhưng lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà kết hôn với một diễn viên nhỏ như mình?
Trong vở kịch hôn nhân cấu huyết này, rốt cuộc cô ta đóng vai trò gì?
Ồ… Tên hề sao?
“Sở Vũ Hiên…. Rốt cuộc là vì sao… anh… lừatôỉ thật thê thảm!”