Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 31 Đồ vô liêm sỉ
Chương 31: Đồ vô liêm sỉ
Sơn trang Phượng Hoàng đèn đuốc sáng trưng.
Khi cặp vợ chồng trên danh nghĩa này đến nơi đã là mười giờ rưỡi rồi.
Sau khi dừng xe, Triệu Nhã Nam đi xuống xe trước, đứng ở một bên chờ sờ Vũ Hiên.
Tên quần là áo lụa kia biếng nhác mớ cửa xe, vươn bàn tay ra, say khướt nói: “Đỡ tôi với.”
Triệu Nhã Nam khỏng thèm động đậy chút nào.
Sở Vũ Hiên suy nghĩ nói: “Vợ, đây là sờ Mỏn, cô phải hiểu chuyện chút chứ.”
“Đừng gọi tôi như vậy!” Triệu Nhã Nam trừng mắt, liếc anh một cái, không tình nguyện bước lên trước, kéo tay áo của sờ Vũ Hiên ra.
“Vợ, làm đau tồi đấy.”
Triệu Nhã Nam:
Mấy một lúc lâu mới đưa người xuống xe được, Triệu Nhã Nam cũng không buông tay, nhìn như đang giúp sờ Vũ Hiên, nhưng
thực chất cô chỉ túm lấy áo của anh, hai người sánh đôi đi vào sảnh bữa tiệc.
Còn chưa tới cửa thì đã nhìn thấy ông quàn gia già đang đỡ sớ Tiếu Thiên bước ra ngoài cửa, phía sau còn có một đám người già tré lớn bé của sờ Môn vây quanh.
“Dù gì thì cũng già rồi, mọi người chơi cho vui đi, tôi…”
Ông cụ nói được một nửa, tầm mắt dừng lại trên người của sớ Vũ Hiên, sắc mặt bỗng chốc xanh mét.
Những người còn lại cũng sửng sốt.
Thấy dáng vẻ say khướt của con mình, Sờ Trì Khanh vội vàng tiến lên, hỏi Triệu Nhã Nam: “Sao lại… uống say thế này?”
Triệu Nhã Nam kiên trì giải thích: “Anh ấy đi xã giao.”
Vừa nói xong thì mọi người bật cười giều cọt.
“Xã giao gì chứ? Nói thẳng ra là ăn chơi đàng điếm đi.”
“Thông cảm chút đi, dù sao thì trước kia cũng sống nghèo khó, bồng nhiên được nhận lại tố tiên, trờ thành con nhà giàu có, sao có thể không phung phí được? Từ người nhà quê
biến thành nhà giàu mớí nổi, ai cũng có cái đức hạnh này.”
Sở Tiếu Thiên có tổng cộng hai trai một gái, Sớ Trì Khanh là con thứ ba, người con thứ hai là cỏ của sớ Vũ Hiên, còn con cả là bác cả của Sờ Vũ Hiên.
Người vừa nói chuyện là con trai con gái của cô anh.
Sở Vũ Hiên cười nhạo: “Người ngoài như hai chị cũng hiểu tôi đấy nhỉ.”
Sau đó, không đợi hai người kia lên tiếng, anh quay đầu nhìn về phía ông nội mình, cất lời: “ôi chao? ông nội, ông còn…”
“Khụ khụ khụ…” sớ Trì Khanh điên cuồng ho khan, sợ thằng con ngỗ nghịch này nói ra nửa câu sau.
Sở Vũ Hiên liếc mắt nhìn óng ta một cái, tiếp tục nói: “Cơ thể của ông… vẫn còn rất cường tráng nhỉ”
“VQ Hiên, uống say rồi thì đi nghỉ ngơi đi, đừng chọc ông nội tức giận.”
Người nói chuyện là cháu đích tôn của Sờ Tiếu Thiên, con trai của bác cả – sờ Hạo Nhiên.
Người anh họ này của sở Vũ Hiên vĩ đạì
hơn hai người con không có tiền đồ của cô anh nhiều, bây giờ đã ngoài ba mươi tuổi, khí chất cao quý, nho nhã, phong thái nhanh nhẹn, nhưng trong mắt luôn toát lên vẻ nghiêm nghị, có cảm giác không giận tự uy.
“Anh cả à…” Sớ Vũ Hiên ợ một hơi rượu, mơ hồ nói: “Chúng ta đã hơn mười năm không gặp, anh vẫn cáỉ vẻ tửtế kia nhưng mà tính tình của anh càng ngày càng tệ nhỉ, ha ha… Tôi có thế nói cho anh biết, tôi trớ về… đế… đế tranh đoạt gia sản với anh đó!”
Mọi người đều câm như hến!
Triệu Nhã Nam cũng không kìm được mà trợn tròn mắt, lòng bàn tay ướt đẳm mồ hôi lạnh.
Cô thầm nghĩ: “Tên khốn này… muốn chết hay sao vậy?”
Sở Trì Khanh nơm nớp lo sợ: “Con trai à, con đang nói bậy bạ gì vậy chứ?… Nam Nam, mau dìu thằng bé đi nghỉ ngơi đi!”
Triệu Nhã Nam: “Vâng ạ.”
Nhưng mà, ngay sau đó, sờ Vũ Hiên bỗng cong người, nôn ọe…
Vẻ mặt của sớ Tiếu Thiên đầy giận dữ, sau khi mắng mỏ “đồ vô liêm sỉ” thì sải bước
rời đi.
Những người còn lại nói vài câu chế nhạo châm chọc, không đợi sớ Vũ Hiên nôn ra hết mà quay lại buổi tiệc.
Trước mặt cũng không còn người ngoài nữa, trong đồi mắt của sở Trì Khanh hiện lên sự gian xảo không dề phát hiện, vổ lưng của con trai, nói với Triệu Nhã Nam: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, Triệu Nhã Nam đỡ tên đàn ông chó chết này về đến sân nhà của sở Trì Khanh.
Khi đến phòng khách, bản tính của cô bại lộ, ném sở Vũ Hiên lên sô pha.
Sở Vũ Hiên vấp chân, đôi mắt khẽ mờ: “Vợ, cò làm đau tồi rồi.”
Triệu Nhã Nam mặc kệ anh, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn anh thòi cũng lười nữa.
Người giúp việc:…
Lòng tòỉ đau xót cho cậu chủ nhưng mà tôi không nói ra được.
Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía cô giúp việc, sắc mặt vẩn trong tréo lạnh lùng nhưng giọng điệu lại khá khách sáo: “Xin hỏi, tói ngủ ở phòng nào vậy?”
Cô giúp việc: “Thưa mợ chủ cô và cậu chủ sẽ ớtrong phòng ngủ dành cho khách ớ trên tầng hai.”
‘’Những phòng ngủ khác có ờ được không? Tôi muốn ớ một mình.” Triệu Nhã Nam bình tĩnh nói.
“Cái này…” Cô giúp việc vô cùng xấu hổ, tự hỏi có phái cậu chủ uống rượu nên đã chọc tức vợ mình hay không?
Cô ta lén nhìn sớ Vũ Hiên một cáỉ, phát hiện anh dường như không phản đối gì, gật đầu nói: “Thưa mợ chủ, xin đợi một lát, tôi sẽ dọn phòng rồi chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng cá nhân cho cô.”
“Rắc rối.”
Người giúp việc vừa lên lầu, sờ Vũ Hiên ngồi dậy, nhìn Triệu Nhã Nam, cười nói: “Cô ghét bỏ tồi sao?”
Triệu Nhã Nam không có ý định nóì chuyện với tên chó say xỉn này, cô đứng sang một bên, quay lưng về phía anh khoanh tay lại.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một cơ thế nóng bỏng đang áp sát lưng cúa cô, đồng thời, hai tay Ồm chặt lấy eo
cô!
Bên tai là giọng nói gợi cảm mà mê hoặc của Sờ Vũ Hiên: “Vợ à, đêm nay chúng ta bù đắp cho đêm động phòng được khõng?”
Cơ thể của Triệu Nhã Nam cứng đờ, giây tiếp theo, giống như bị điện giật, hai tay vùng vầy, dùng hết sức để thoát khỏi sự trói buộc.
Nhưng dù gì cũng là cơ thể phụ nữ, khống đủ mạnh đế thoát khỏi tay đàn ông.
“Sờ Vũ Hiên! Anh buông tôi ra!” Triệu Nhã Nam dường như gào thét lên.
Sở Vũ Hiên: “Cầu xin tôi đi.”
“Anh buông ra! sở Vũ Hiên, anh đừng đụng vào tôi! Buông tồi ra!”
Sở Vũ Hiên cảm nhận được người đẹp ớ trong lòng đang bắt đầu run rây.
“Phản ứng của cỏ cũng quá mức rồi đó? Tất cả mọi người đều là người trường thành, đã nghĩthoáng hơn nhiều rồi.”
Nói xong, anh xoay người của Triệu Nhã Nam lại, đồng thời nghiêng nửa người xuống, đặt người đẹp lạnh lùng kia lên trên sỏ pha.
Triệu Nhã Nam giãy giụa kịch liệt, trên khuôn mặt không thấy chút tia máu nào,
trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Anh đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!”
Sở Vũ Hiên không để tâm, nói: “Nói đi, cầu xin tôi đi, khó như vậy sao?”
Một tay của Triệu Nhã Nam đè lén ngực của Sở Vũ Hiên, một tay run rấy sờ soạng trên bàn trà.
Lúc nãy vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một con dao gọt hoa quả trên bàn trà.
“Tránh ra… Cút đi! Đừng chạm vào tôi!… Sở Vũ Hiên, tỏi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”
Khỉ cỏ nói những lời này, đồng tử của Triệu Nhã Nam đột nhiên co lại, đôi mắt cô dần trờ nên đờ đẫn, nước mắt tuôn như mưa, như thể cô đang đắm chìm trong sự hoảng sợ, thậm chí… nỗi sợ này còn có gì đó không ổn.
Sờ Vũ Hiên sửng sốt, anh còn chưa làm gì mà đã phản úng dữ dội như vậy rồi sao?
Đúng là còn trong trắng hơn cả trong trắng nữa.
Khi anh đang ngây ngẩn thì một mũi dao nhọn lóe lên trước mắt của anh.
“Anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi… Đừng chạm vào tôi… Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
Triệu Nhã Nam rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ, cơ thế cô run rẩy dữ dội, đôi mắt cô mơ màng, cô trờ nên điên cuồng khó hiểu.
Tay trái đang run rẩy của cô cầm một con dao gọt trái cây, trên mũi dao đẵ thấm một ít máu.
Lúc này sở Vũ Hiên đẫ ngồi thẳng dậy, bên trong áo sơ mỉ trắng có một vết cắt ở trước ngực, một màu đỏ tươi dần dần tuôn ra.
Nếu không phải lúc nãy anh trốn nhanh thì sợ rằng không chỉ bị thương ngoài da như vậy.
Cái tên quần là áo lượt này thu lại vé mặt bất cần đời của mình và nhíu mày đứng sang một bên, trầm ngâm nhìn Triệu Nhã Nam vẫn đang phản ứng thái quá, dường như hơi đăm chiêu.
Một lúc sau, tinh thần của Triệu Nhã Nam dần dần khỏi phục, khi cò nhìn thấy con dao trong tay mình dính máu, cô không kìm được mà sợ hãi hét lên và ném con dao xuống đất.
sở Vũ Hiên đưa đầu lưỡi chạm vào ràng cấm, trầm giọng nói: “Cô định mưu sát chồng cô sao? Triệu Nhã Nam, tôi rất tức giận đấy.”
Triệu Nhã Nam lau đi nước mắt trên gò má, lạnh lùng nói: “Cút đi! sớ Vũ Hiên… tôi khỏng bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Anh là một tên khốn kiếp!”
Sở Vũ Hiên nới lỏng cố áo, quay người nhìn người giúp việc đang đứng ớ cầu thang, tức giận nói: “Chăm sóc mợ chủ đi, tôi lên phònq khách nqủ!”