Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 32 Người cha già hao tổn tâm sức
- Home
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à?
- Chương 32 Người cha già hao tổn tâm sức
Chương 32: Người cha già hao tổn tâm sức
Ngồi trên sồ pha thư giãn một lúc lâu, tâm trạng cúa Triệu Nhã Nam cuối cùng cũng ổn định lại.
Sau khi uống một ngụm nước do cô giúp việc đưa, cô cầm túi lên đinh về nhà.
Cô giúp việc vội vàng khuyên can: “Mợ chủ, cò…”
“Đùng gọi tôi như vậy!”
Triệu Nhã Nam ngắt lời cô giúp việc và kiên quyết bước ra cửa.
Mới vừa đi đến cửa, sờ Trì Khanh đúng lúc vén rèm đi vào.
“Nam Nam, con thế này… thằng nhóc kia bắt nạt con sao?”
Triệu Nhã Nam hít mũi, khuôn mặt lạnh nghiêm lại, nói: “Chú Trì Khanh, con muốn về nhà…”
Sở Trì Khanh mím môi nói: “Đang là ngày Tết, giờ còn muộn như vậy, về nhà làm gì? Nào, nào, nói chuyện với cha một lát.”
“Không, con thực sự muốn về nhà.” Triệu Nhã Nam bướng bính nói.
“Con bé này…” sờ Trì Khanh cau mày, liếc nhìn cô giúp việc đứng sau lưng Triệu Nhã Nam, nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Sau đó, óng ta đẩy con dâu vào phòng khách: “Con dâu à, cha biết con đã chịu nhiều oan ức rồi, nào, con đừng lo lắng, cha có chuyện muốn nói với con.”
Nể mặt Sờ Trì Khanh, Triệu Nhẵ Nam đương nhiên không dám phản bác lại quá nhiều.
Hai người ngồi trên sô pha, sở Trì Khanh mở miệng trước: “Con dâu à, con thật sự chán ghét Vũ Hiên như vậy sao?”
Triệu Nhã Nam nhếch môỉ, khỏng đáp lại.
Không phải là chỉ chán ghét mà cô còn có cả suy nghĩ muốn giết chết anh.
“Ôi… Con đó, con bị thằng bé đó lừa rồi, thằng bé đó cố ý khiến con chán ghét nó đấy.”
Triệu Nhã Nam nhíu mày, nhìn ông ta vớì vé nghỉ hoặc khó hiểu.
Sở Trì Khanh nghiêm túc nói: “Con không biết đâu, thật ra khi còn nhỏ Vũ Hiên cũng khá vất vả, theo mẹ đến năm sáu tuổi thì được cha đưa về, sống ờ sờ Môn với tư
cách một đứa con ngoài giá thú, nhìn bề ngoài như là người một nhà, nhưng thực ra nó giống như một người ngoài ăn nhờ ờ đậu nhà người khác.”
Triệu Nhã Nam bối rối khi nghe xong điều này.
Sờ Trì Khanh tiếp tục: ’Khí còn nhỏ, thằng bé thường xuyên bị bắt nạt, đặc biệt là ồng nội của nó, ông ấy cứ cách dăm ba ngày sẽ đánh nó. Cha từng hỏi nó rằng nó có hận Sở Môn hay không, con đoán xem nó nói như thế nào?”
Triệu Nhã Nam lắc đầu.
“Thằng bé nói rằng: “Tôi là một người ngoài, sống ờ sờ Môn của các ông, tôi cảm thấy nên cấn trọng, thậm chí còn cảm thấy tôi chiếm hời từ các ông nên tôi sẽ thường xuyên cảm thấy áy náy. Nhưng các ông bắt nạt tôi, tôi lại không cảm thấy gì cả, còn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều. Dù sao thì sau này tôi cũng không ở lại sở Môn nữa, sự áy náy của tỏỉ đối với sở Mỏn sẽ được trả bằng sự oán hận của tôi.”
Triệu Nhã Nam khó hiếu: “Logic gì vậy chứ? Con nghe không hiểu được.”
Sở Trì Khanh cười nói: “Rất đơn giản, cha
hỏi con, có phải con cảm thấy nhà họ Triệu của con mắc nợ cha rất nhiều đúng không, cho nên con cảm thấy ở chung với cha không được tư nhiên, nếu có chuyện khó xử gì thì sẽ chịu đựng chứ không nói với cha đúng không?”
Triệu Nhã Nam cắn mói, không phủ nhận.
“Nhưng mà Vũ Hiên lại không giống như thế, thằng bé thường xuyên bắt nạt con, vì con cảm thấy nó phiền phức nên nó sẽ không cảm thấy áy náy nữa, giống như nó đã nói với cha rằng dùng sự oán giận để bù lại cảm giác thua thiệt. Đây là suy nghĩ từ tiềm thức, con chắc là không chú ý đến. Nóỉ trắng ra thằng nhóc kia cảm động vì tình cảnh hiện tại của con, muốn trong lòng của con được dề chịu hơn, không cảm thấy mắc nợ sớ Môn nữa mà thôi.”
Nghe được lời giải thích này, Triệu Nhã Nam không kìm được vẻ sửng sốt.
Hồi tưởng lại những hành động của sở Vũ Hiên trong khoảng thời gian này, ngoài đêm nay ra thì dường như anh không làm chuyện gì khác với cô, nhiều nhất chí bỉ ổi nói ra những lời khìêh cỏ tức giận mà thôi.
Cho dù là đêm nay thì cũng chỉ ôm cô một chút mà thôi…
Thấy con dâu nửa tin nửa ngờ, sờ Trì Khanh cười ha ha, tiếp tục nói: “Đừng thấy Vũ Hiên bây gỉờ là người phóng đãng không kiềm chế được như vậy mà lầm, trước đây thằng bé là một đứa rất điềm đạm nho nhã, mỗi ngày không luyện chữ thì lại đọc sách, hơn nữa còn thích đọc sách sử nhất. Suy nghĩ của thằng bé sâu sắc như vậy cũng một phần là do sách sử mà ra.”
“Thích đọc sách, viết chữ sao?” Triệu Nhã Nam chỉ còn thiếu nước viết dòng chữ “Chú nói cái tên đê tiện suốt ngày đắm chìm trong ăn chơi gái gú kia sao?” lên trên mặt.
“Cha không lừa con đâu.” sở Trì Khanh nóỉ xong, thở dài: “Nếu không phải là chuyện kia xảy ra… Thôi, quên đi, không đề cập đến chuyện này nữa.”
Trước kia Triệu Nhã Nam từng điều tra Sở Vũ Hiên, biết anh từng biến mất bảy tám năm. Sở Trì Khanh nhắc đêh “chuyện kia”, chắc đó là nguyên nhân khiến anh biến mất nhỉ?
Còn về chuyện đó là chuyện gì thì dù Triệu Nhã Nam hơi tò mò nhưng mà cũng
không thấy hứng thú lắm.
Nhưng mà cô lại đăm chiêu trước câu nói “suy nghĩ sâu sắc” của sở Trì Khanh.
Nếu suy nghĩ của anh thật sự sâu sắc thì sao lời gì cũng thốt ra khỏi miệng được như thế? Sao anh có thể ngang nhiên hẹn hò với mấy cô gái nối tiếng trên mạng mồi ngày như vậy? Sao anh có thế say xỉn vào một ngày quan trọng như vậy? Gọi anh là đồ ngốc cũng đúng thôi…
Nghĩ một lát, Triệu Nhã Nam chợt hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Anh ây… Đêm nay anh ấy giả vờ say sao? Anh ấy cố tình nói ra những lời đó sao?”
Vừa nãy, lúc đầu sờ Vũ Hiên trông có vẻ say khướt, nhưng sau khi bị cô đâm một dao, anh đột nhiên mất hết cơn say, rõ ràng là anh chí giả vờ mà thôi.
Cỏ đâu biết rằng, cái tên quần là áo lụa kia bị phản ứng quá khích của cô dọa sợ, trong phút chốc quên mất phải tiếp tục giả bộ.
Sở Trì Khanh cười nói: “Con đã nhìn ra rồi sao? Ha ha… Thật ra từ ngày đầu tiên thằng bé đi vào sờ Môn thì đã giấu dốt rồi.”
Triệu Nhã Nam không khó đế đoán ra: “Có phải… vì tranh gia sản không?”
Sở Tiếu Thiên hiện tại đã hơn 80 tuổi, thế chất càng ngày càng kém, dự định đế ba đứa con tranh giành tài sản của gia tộc từ lâu đã là bí mật không thể công khai.
Đây là kiếp nạn mà hầu hết các gia tộc giàu có đều phải trải qua, trước lợi ích to lớn, tình thân chỉ đáng dùng làm công cụ cho những mưu đồ anh lừa tôi gạt.
Sở Trì Khanh gật đầu, hạ thấp giọng, nói: “Quân tử giấu vũ khí chờ thời cơ. Bây giờ thằng bé càng cư xử vô liêm sỉ thì càng an toàn. Cỏ chị gái độc đoán kia của cha chỉ chú tâm đến Sở Hạo Nhiên, ha ha… Cứ để bọn họ đấu nhau trước đã, đợi đến gần lúc hạ màn rồì Vũ Hiên lẻn sân khấu là vừa.”
Nói đến sự độc đoán, nhi công chúa của Sở Mòn là số hai thì không ai dám nhận là số một. Không nóì đến những chuyện khác, chỉ riêng việc bà ta tàn nhẫn ép chết chồng và mẹ chồng cũng đủ đề gán cho bà ta cái danh độc đoán, kiêu căng.
“Hơn nữa…” sờ Trì Khanh tiếp tục nóỉ: “Không aỉ hiếu con bắng cha cả, cha có thể khẳng định với con rằng tối nay thằng bé say
rượu về muộn, ngoài việc chơi đùa ờ bên ngoài thì đó cũng là vì suy nghĩ cho con. Tính tình của con rất lạnh lùng, ớ chung với những người như bọn cha thì chắc chắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, huống hồ miệng lưỡi của cô thằng bé không bao giờ có chừng có mực cả, nói chuyện rất khó nghe, con sẽ không tránh được việc khó chịu… Vì vậy, nếu khồng phái là vì con thì thằng bé cũng không cần về muộn như vậy, vớì tính tình của thằng bé, sợ rằng đêm nay đã ước gì đến sớm một chút để mắng cả trên dưới sờ Mỏn này mấy lần đấy.”
Trong phút chốc, Triệu Nhã Nam khó có thể tiếp nhận được.
Một tên đàn ông hèn hạ trong ấn tượng của cô lại có suy nghĩ tinh tế như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu, phức tạp của con dâu, sở Trì Khanh nói tiếp.
“Nam Nam, điều cần nói cha đã nói hết rồi, con sẽ không đến mức muốn về nhà nữa đúng không? Ha ha… Yên tâm ớ lại đi, nếu không thì ông cụ sẽ mất hứng lắm, ngày mai con cũng nên đến chào hỏi ông ấy… À, còn nữa, sau này đừng gọi cha là chú nữa, gọi là cha được không? Cha đã xem con làm con dâu của cha rồi!”
Người cha già này hao tâm tổn sức chỉ vì chuyện chung thân đạỉ sự của con trai quá. Thấy nét mặt cúa Triệu Nhã Nam không được tự nhiên, ông ta lại vội vàng sửa lại lời: ■’Không không không, là con gái ruột, con gáì ruột”
Có một số chuyện, vẫn không thể nóng vội được.
“Con biết rồi, chú… Cha.” Triệu Nhã Nam không tự nhiên gọi một tiếng.
Sở Trì Khanh đúng dậy, vui vẻ hớn hở nói: “Ôi! Được được được, nhanh nghỉ ngơi đi, ha ha… Không còn sớm nữa, cha không quấy rầy con nữa.”
Bời vì ở trong một căn phòng xa lạ, hơn nữa còn có rất nhiều tâm sự, Triệu Nhã Nam trằn trọc, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Khi tỉnh lại thì đã hơn chín giờ rồi.
Lần đầu tiên ngủ ờ “nhà chồng” mà ngủ đến tận bây giờ mới dậy, Triệu Nhã Nam bổng thấy lưng lạnh toát.
Nhà càng giàu có thì càng chú trọng những lễ nghi phiền phức này. Huống hồ cồ là vợ của một đứa con riêng không được yêu
thích thì càng phải chú ý hơn nữa.
Sau khi vội vàng rửa mặt, cồ tổng giám đốc xỉnh đẹp mới bất an mở cửa ra, nghiêng nửa đầu ra nhìn nhìn, ngoài hành lang không một bóng người, cả nhà đều im lặng.
“Hình như hai người bọn họ đều khỏng có ở đây?” Triệu Nhã Nam thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng, cô đang muốn gọi điện thoại cho sờ Trì Khanh hỏi, sau đó thì có lẽ sẽ đi đến chào hỏi ông cụ?
Tim một cái cớ chuồn đi, rời khỏi nơi đầy thị phi này mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Tuy nhiên, ngay khi vừa đi đến cầu thang, cô đột nhiên đứng hình tại chổ.
Trong phòng khách, hai cha con sớ Trì Khanh và một người tóc vàng mắt xanh nhìn như búp bê, ba người quỳ xuống thành một hàng.
Trên sô pha đối diện, ồng cụ sở Tiếu Thiên đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhăn nheo đầy lạnh lùng!