Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 33 Chỉ đơn giản là xin lỗi mà thôi
- Home
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à?
- Chương 33 Chỉ đơn giản là xin lỗi mà thôi
Chương 33: Chỉ đơn giản là xin lỗi mà thôi
“Mợ chủ, cỏ đã dậy rồi sao?”
Ông quản gia đứng ở bên cạnh sồ pha nhìn về phía cầu thang, mặt không chút thay đổi nóì.
Triệu Nhã Nam chợt run lên, kiên trì đi về phía phòng khách, mỗi bước đi nặng trĩu nhưng lại thong thả.
Sau khi đi đến trước mặt của sở Tiếu Thiên thì cô nhát gan cúi đầu, chào ông ta: “Ông nội…”
Sờ Tiếu Thiên chẳng thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái, vô cùng bình tĩnh cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, ống ta không chấp nhận Triệu Nhã Nam.
Triệu Nhã Nam xấu hổ đứng tại chồ, đì cũng không được mà khỏng đi cũng không được.
Sau một lúc lâu, ông cụ chống gậy đứng lên, đi ra phía sau Sớ Trì Khanh, tức giận nói: “Đã hơn 50 rồi mà mổỉ ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa! Bốn đứa con mà chẳng có đứa nào nên người cả! Anh làm cha như vậy mà
được hả?”
Nói xong, ông ta đánh mạnh cây gậy vào sau lưng của sở Trì Khanh haì cái.
Hai tay của sở Trì Khanh chống xuống mặt đất, giọng điệu buồn bã nói: “Cha, con biết sai rồi…”
Cảnh tượng này khiến cho Triệu Nhã Nam nhìn đến ngây người, đồng thời còn nảy sinh sự đồng cảm với sở Trì Khanh.
Con của ông ta không tôn trọng ông ta thì thôi đỉ, ông cha già một đống tuốỉ rồi mà còn đánh ông ta… ôií
Ông cụ tiến về phía trước hai bước, đứng ở sau lưng sờ Vũ Hiên, giọng điệu hơi châm chọc: “Anh đang bắt chước cha anh sao? Hả? Anh cũng gần 30 tuối rồi, ngoài việc tiêu tiền ra thì anh còn biết làm gì nữa đây? Lẽ ra tôi không nên chấp nhận cho anh bước vào sở Môn một lần nữa! Đồ vô dụng!”
Sớ Vũ Hiên bị đánh haì gậy, cơ thể van bất động như trước. Ngay lúc ông cụ định tha cho anh thì anh lạỉ nở nụ cười một cách khó hiểu, bỉ ổi nói: “Không có sức!”
Triệu Nhã Nam:…
“Tên khốn này!” ông cụ cầm gậy đánh
mạnh bảy tám cái, cô bé loli ờ bên cạnh sợ tới mức rụt cố lại, nhắm mắt thật chặt, toàn thân run rẩy.
‘’Ông cụ.” sờ Vũ Hiên vần quỳ nghiêm chỉnh như trước, tà ác cười nói: “ông cũng già rồi, đánh mười gậy cũng không đau bằng một gậy mà ông đánh tôi khi còn nhỏ.”
“Vằn ghi hận sao?” Giọng điệu của ông cụ lạnh lẽo hơn: “vẵn mong chờ tôi chết sao?”
Sở Trì Khanh nhìn về phía con trai của ông ta: “Vũ Hiên, đừng làm ông nội con tức giận nữa…”
Sờ Vũ Hiên nhếch miệng: “Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, tồi mong chờ hay không thì có ích lợi gì chứ?”
Lần thứ hai Triệu Nhã Nam bị công kích một cách mạnh mẽ…
Ông quản gia lững thững đi tới trước, đứng bên cạnh sớ Vũ Hiên, tức giận nói: “Cậu chủ, cậu vẫn nên được dạy dỗ lại một chút.”
Vừa nói xong, ông ta xoay cánh tay, tát mạnh một cái.
“Bụp!”
Sở Vũ Hiên bị đánh, nghiêng mặt sang
một bên, đôi mắt u ám trợn to nhìn ông quản gia, đầu lưỡi liếm khóe mồi, liếm được một búng máu thì nhổ xuống mặt đất.
“Người như anh mà cũng dám tranh gia sản hả? Ha ha… So với anh chị của anh, tên phế vật như anh còn kém nhiều lắm! Khụ khụ… Tôi nói cho anh biết, sau này đừng ra ngoài làm xấu mặt tôi nữa, hủy hoại thanh danh sờ Môn của tôi!” sờ Tiếu Thiên mắng một câu rồi đi đến trước mặt cô bé loli, nói: “Sớ Ly, đưa bàn tay ra!”
Cồ bé búp bê kia bật khóc, oan ức nói: “Ông nội… Cháu không dám… bỏ sâu vào ấm trà cúa ông nội nữa đâu, You have my word!”
Ông cụ vừa tức giận vừa buồn cười, cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé, cười nói: “Đỉ thôi, đỉ chơi cờ với õng nội! Ha ha… bé con, sau này đừng chơi với sâu nữa, nó sẽ cắn cháu đó, có nghe không?”
“Ông nội, ỏng bế cháu đi… Hu hu…” Hai mắt cô bé đâm nước mắt, tay kia nắm lấy cái nhẵn ngọc bích trị giá cả triệu trên ngón tay cái của Sờ Tiếu Thiên, bĩu môi nói: “Cháu thích món đồ chơi này…”
Ông cụ không chút do dự, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay của cháu gái, yêu
chiều nói: ‘’ông nội không bế được, ngoan… Ôi, đến đây, đừng khóc đừng khóc, ông nội ôm một cái nào!”
Quả nhiên đàn ồng trên đời này không thế tránh khỏi kiếp nạn áo bông nhỏ.
Sờ Vũ Hiên nhìn bóng dáng tập tễnh của ỏng cụ, lập tức ánh mắt hơi phức tạp.
Chờ đến khi ông cụ ra khỏi cửa thì anh mới dám đứng dậy.
Triệu Nhã Nam cũng nhẹ nhàng thờ ra, vội vàng đi đỡ lấy sờ Trì Khanh.
“Ôi chao, Nam Nam, hôm nay đã để con chê cười rồi.” Vì quỳ lâu nên hai chân của sờ Trì Khanh bủn rủn, nhẹ nhàng lấy tay đỡ gối.
Triệu Nhã Nam không biết nên nói tiếp nhưthế nào nên cô không trả lời.
“Con trai, mặt con có sao không? Quản gia Vương kia xuống tay không biết nặng nhẹ gì cả!”
Sớ Vũ Hiên liếm khóe môi, ánh mắt sáng ngời, cũng không đáp lại.
Một lúc sau, anh liếc nhìn Triệu Nhã Nam, cười như không CƯỜI: “Đi thôi?”
Triệu Nhã Nam gật đầu và chào tạm biệt
sở Trì Khanh.
Sau khi lên xe, hai người đều không nói gì cả.
Sở Vũ Hiên xoa huyệt thái dương, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Nhã Nam khởi động xe, liếc mắt nhìn ngực của sở Vũ Hiên, hỏi: “Miệng vết thương của anh… không sao chứ?”
Sở Vũ Hiên mở mắt ra, con ngươi lộ vẻ hoài nghỉ: “Áy náy hả? Hay là vần sợ hãi?”
Triệu Nhẫ Nam bĩu môi, hơi thẹn thùng nói: “Xin lỗi.”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Sờ Vũ Hiên càng nghi ngờ hơn, nhìn phản úng quá khích tối hôm qua của Triệu Nhã Nam, cảm giác như cô hận không thể giết chết anh thật nhanh, sao giờ lại chủ động nói xỉn lỗi vậy chứ? Đây cũng không phải là tính cách và tác phong của cô.
“Nếu sợ tói làm ầm lên đến mức ly hôn thì không cần thiết đâu, tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu.”
Đôi môi đỏ mọng của Triệu Nhã Nam mấp máy: “Ý tồi không phải là vậy.”
sở Vũ Hiên khẽ nhếch đuôi lông mày: “Vậy thì sao?”
“Chỉ đơn giản là xin lỗi mà thôi.”
“À… Không đáng, hai ta không thân quen đến vậy.”
Triệu Nhã Nam:…
Chiếc xe chạy ra khỏi sơn trang Phượng Hoàng, Triệu Nhã Nam mới nhớ ra, hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Sở Vũ Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, biếng nhác nói: “Đến ven hồ Phỉ Thúy.”
Vừa dứt lời, dừng lại một lát, anh lại bổ sung thêm: “Nếu thấy phiền thì cứ tấp vào lề đường để tôi bắt taxi.”
Triệu Nhã Nam vẩn khồng lên tiếng.
Nếu là trước đây, cô đã không ngần ngại dừng xe ở bên đường, sau đó đuổi tên đàn ông khốn kiếp này ra khỏi xe.
Có thể thấy được những lời khuyên bảo tận tình vào tối hôm qua của sớ Trì Khanh đã có hiệu quả nhanh chóng.
Có lẽ là xuất phát từ sự áy náy, Triệu Nhã Nam ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Mặt anh không sao chú?”
Vừa nói xong câu này, người đẹp đã cảm thấy hối hận.
Sở Vũ Hiên không nén được vẻ kinh ngạc, cau mày đánh giá Triệu Nhã Nam, nghi ngờ nói: “Cô… bị quỷ ám sao? Sao hồm nay nói nhiều thế?”
Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: “Tôi im miệng đây.”
“À? Cỏ đang… thấy đau lòng cho tôi sao?”
“Sờ Vũ Hiên, làm người cho thật tốt đi.”
“Làm người không tốt nhưng mà lạì rất am hiểu chuyện tình áỉ.”
“Đi chết đĩ! Tên ghê tởm!”
Ân tượng tốt đẹp mới mẻ đã bị giết chết từtrong nôi.
Ngay khi haỉ người đang đấu võ mồm, lão Nhị gọi điện đến cho sở Vũ Hiên.
“Đã biết được chuyện của Trần Đình, hai tháng trước, cô ta bị trai tồi lừa tiền lừa sắc, mơ hồ đi vay một khoản tiền, người trong cỏng ty cho vay xâm phạm cỏ ta, tổng cộng có bốn người, tối hôm trước đã bắt được hết tất cả, nhưng chứng cứ không đủ nên tối hôm qua đã thả hết ra.”
sở Vũ Hiên chép miệng nói: “Sao tối qua khỏng nói cho tôi biết?”
“Đêm giao thừa khó tìm hiểu được tin tức.”
Sờ Vũ Hiên ìm lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Tôi cần tất cả thông tin về bốn người này, bao gồm cả cõng ty cho vay này.”
“Cho tỏỉ nửa tiếng.”
Kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt của sở Vũ Hiên trở nên ảm đạm, nói: “Dừng xe.”
Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh một cái, dừng xe lại ớ ven đường.
Sở VO Hiên xuống xe, vừa gọi điện cho Trần Cường, vừa nói với Triệu Nhẵ Nam: “Cô trờ về đi, tôi gọi xe đi.”
Triệu Nhã Nam không biết lúc nãy aì đã gọi cho anh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng theo “nguyên tắc không quen thân”, cô không hỏi thêm câu nào nữa, ném Sớ Vũ Hiên đì một mình.
Gọi điện đến lần thứ hai thì Trần Cường mới bắt máy.
Sở Vũ Hiên giả vờ không biết nói:
“Cường tử, quán ăn của cậu không mớ cửa à? Tôi thèm ăn món xương dê hầm ớ chỗ cậu quá.”
Đầu dây bên kia điện thoại không trả lờì lại.
“A lò? Cường tử?”
“Tín hiệu không tốt sao?”
“Cường tử?”
Sớ Vũ Hiên gọi mấy tiếng, khi đang định kết thúc cuộc gọi để gọi lại lần nữa thì đầu bên kia truyền đến tiếng phụ nữ khóc nức nở: “Tỏì là vợ của anh ây, anh ấy… anh ấy đang ờ trong bệnh viện, hu hu…”
Sớ Vũ Hiên cảm thấy căng thẳng, không khó để đoán ra tên ngốc này chắc hẳn là tự mình đi báo thù, sau đó lại bị đánh, anh vội vàng hỏi: “Bệnh viện nào?”
Người phụ nữ khóc sướt mướt: “Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phố số 2, anh ấy vẫn đang hôn mê…”
“Có nghiêm trọng lắm không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Hu hu… Họ bắt nạt người ta, họ bắt nạt người ta mà!… Bọn họ là một đám xã hội đen, coi trời bằng vung! Anh sở, tôi biết anh không
phải là người bình thường, anh có thế nể mặt Cường tử là bạn học cũ của anh, xin hãy giúp chúng tỏỉ với!”
”Xã hộì đen sao? Cường tử trung thực như vậy, sao lạỉ trêu chọc loại người này? Trước hết cô đừng kích động… Chờ tôi, bây giờ tôi đến ngay đây!”
Sở Vũ Hiên dỉền cũng trong vai, vừa giơ tay lên gọi xe, vừa gọi điện thoại cho Lão Tam: “Đưa Lão Ngũ đi theo, gặp mặt ở bệnh viện thành phố số 2!”
Lão Tam ở đầu dây bên kia đang mơ mơ màng màng, dường như vần chưa tính ngủ: “Bệnh viện thành phố số 2 hả? Bệnh viện thành phố số 2 là cái gì?”
“Không biết sao? Không biết thì đêm nay cậu đến đây ở luôn nhé?” Giọng nói của sở Vũ Hiên lạnh như băng.
Lão Tam chợt tỉnh táo: “Tôi đêh đó ngay!”