Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 42 Lốp xe của tôi đâu
Chương 42: Lốp xe của tôi đâu?
Triệu Nhã Nam sững sờ một lúc lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía sở Vũ Hiên, như thể không quen biết người đàn ông hoàn hảo trước mặt, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền tài có tiền tài, cất bước đi thẳng về phía thang máy.
Sở Vũ Hiên bước lên phía trước, đút một tay vào túi, hơi nhếch khóe môi, đứng bên cạnh Triệu Nhã Nam.
‘Vợ à, thấy chồng mà không biết chào hỏi sao? ở xã hội phong kiến, sẽ bị đánh đòn đây.”
Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh, tức giận nói: “Đừng không tự trọng như thế!”
Sở Vũ Hiên không biết xấu hổ: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể coi là không tự trọng được.”
“Sở Vũ Hiên!” Vẻ mặt Triệu Nhã Nam rất lạnh lùng: “Tôi không quan tâm anh định làm gì, cũng không muốn biết tại sao anh lại chuyến đến đây, nhưng tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi ra!”
“Nếu em muốn có những ngôi sao trên bầu trời, anh sẽ cố gắng hái cho em. Nhưng yêu cầu này của em… nô tỳ không thể làm được.”
“Mới sáng sớm ra anh đã nổi hứng cái gì thế? Không thâỳ ghê tởm à?”
“Nối hứng là một liều thuốc tốt đế tăng cường mối quan hệ giữa các cặp đôi.”
Triệu Nhã Nam trợn tròn mắt: “Chưa tỉnh ngủ thì đi ngủ một lát đi. Chuyện giữa chúng ta đêu là giả, anh đừng có nhập vai như thê?’
Sở Vũ Hiên không chút do dự nói: “Anh không ngại diễn giả làm thật.”
Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, biết da mặt của tên khốn kiếp vô liêm sỉ này có thế so sánh với kính chổng đạn, dù nói lời tử tế hay nói lời xấu xa đều sẽ không gây tổn hại gì cho anh, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy đòn tấn công tâm lý chắc chắn sẽ có tác dụng nên quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy châm chọc, nói: “Sở Vũ Hiên, bây giờ anh trở mặt như thế này có phải là do bị Hạ Trúc làm tổn thương không? Hai năm làm tên dại gái, anh kìm nén đến mức sắp phát điên rồi đúng không?”
Trên thực tế, cô không biết rằng đòn tấn công tâm lý mà cô nghĩ có thể có tác dụng vi diệu đối với Sở Vũ Hiên một thời gian trước, nhưng bây giờ, nó hoàn toàn giống như nước khoáng có nhãn hiệu thuổc trừ sâu trên đó, vô dụng thôi.
“Ghen à?”
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái và tự tin của sở Vũ Hiên, Triệu Nhã Nam gần như rơi vào tuyệt vọng, cô không còn sức chiến đấu tranh cãi nữa
chứ đừng nói đến những cách ảo tưởng khiến tên đàn ông chó này có ý thức rút lui, cô mím môi mặc kệ anh.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra, cặp đôi trên danh nghĩa lần lượt bước vào thang máy.
Triệu Nhã Nam cố ý giữ khoảng cách an toàn, giữa hai người dường như bị ngăn sông cách núi.
‘Vợ này, anh chuyển đến đây thật ra là đế bảo vệ em, nghĩ xem, một phụ nữ sổng một mình như em không an toàn đến mức nào chứ?”
“Đừng gọi tôi như vậy, anh thật sự rất phiền phức đấy!”
Sở Vũ Hiên tự động loại bỏ sự phản kháng của Triệu Nhã Nam, nói tiếp: “Mặc dù việc quản lý an ninh của nước ta cũng là hạng một hạng hai trên toàn thế giới, nhưng chúng ta không thế đảm bảo rằng những kẻ biến thái sẽ bị diệt sạch, phải không?”
“Đúng là chưa bị diệt sạch.” Triệu Nhã Nam liếc mắt nhìn anh: “Trong thang máy có một tên.”
“Cái này có tính là… lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không?”
Triệu Nhã Nam:…
Thang máy đi đến tầng hầm thứ hai.
Triệu Nhã Nam sải bước đi về phía xe của mình, từ xa nhìn thấy chiếc GTR của sở Vũ Hiên đậu bên cạnh xe của mình.
“Nam Nam, bây giờ mọi người đều chủ trương tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường. Hay là em đừng lái xe nữa, để anh tiện đường chở em đi nhé?”
Người đàn ông chó này thế mà cũng nghe lời, không gọi “vợ” nữa mà quay đầu bắt đầu gọi “Nam Nam” à?
Triệu Nhã Nam thật sự cảm thấy không được tự nhiên với cách gọi thân mật này, cô không khỏi nổi da gà khắp người, cau mày nói: “Hoặc là gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là… Tiếu Triệu cũng được!”
“Được thôi, Nam Nam.”
Triệu Nhã Nam suýt nữa đã ngã quỵ, nhịn không được muốn mắng, đi vòng sang bên cạnh xe, khi lấy chìa khóa mở cửa, cô phát hiện ra một điều khiến cô càng suy sụp hơn…
“Lốp xe của tôi đâu?”
Sở Vũ Hiên vội vàng đi lên xem xét thì phát hiện bánh trước bên trái của chiếc Maserati đã không cánh mà bay, anh mím môi, phẫn nộ nói: “Con mẹ nó, ai làm thế? Đúng là nhiều kẻ biến thái mà!”
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết ai đã làm điều
này.
Triệu Nhã Nam nhìn thủ phạm có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời trước mặt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Sở Vũ Hiên, anh thật nhàm chán!”
Sở Vũ Hiên cười tinh quái, không thừa nhận cũng không ngụy biện mà lấy điện thoại di động ra, chỉ vào thời gian trên màn hình: “Nam Nam, sắp muộn rồi đó.”
“Không phải anh nhàm chán mà là không biết xấu hổ!”
“Cảm on đã khen.” sở Vũ Hiên mở cửa bên ghế phụ, làm động tác “Mời lên xe”: “Lên xe đi, anh rất vui khi được làm trâu làm ngựa cho vợ.”
Buồng phổi của Triệu Nhã Nam sắp nổ tung vì tức giận, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng lên xe.
Dọc theo đường đi, hai vợ chồng không hề có bất kỳ tương tác nào, sở Vũ Hiên toàn nói chuyện hài độc thoại.
Nhưng có một điều phải nói là sở Vũ Hiên lái xe rất ốn định, Triệu Nhã Nam có cảm giác ngồi trên xe khá tốt.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là chiếc xe thực sự có hộp số sàn và cần số dài đến mức
đáng kinh ngạc.
Trong thời đại ngày nay, ai còn lái xe sổ thủ công chứ? Không biết người đàn ông chó má này rốt cuộc có đam mê gì.
Khi đến dưới lầu của công ty, có lẽ sợ nhân viên nhìn thấy cô đi làm với sở Vũ Hiên, ngay khi xe dừng lại, Triệu Nhã Nam đã vội vàng muốn xuống xe.
‘Vợ này, anh mất mặt như vậy sao?” sở Vũ Hiên tháo dây an toàn, nhìn cô với vẻ mặt lưu manh, trong mắt có vẻ tủi thân.
Thân thế Triệu Nhã Nam cứng đờ, quay đầu trừng mắt nhìn sở Vũ Hiên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng gọi tôi như vậy! Ngoài ra, trong công ty, hãy giữ khoảng cách với tôi, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách!”
Điều quan trọng phải nói ba lần.
Sở Vũ Hiên sờ sờ cằm: “Hay là làm thoả thuận đi? Từ nay về sau, nếu cho phép anh gọi em là Nam Nam ở nơi riêng tư, anh sẽ đồng ý hai điều kiện này, thế nào?”
Tuy rằng Triệu Nhã Nam tức giận, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện tốt, dù sao cô cũng không khống chế được miệng của tên chó này.
Tuy nhiên, cô không bày tỏ quan điếm của mình, nếu không sẽ chỉ làm cho tên đàn ông chó
này được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Nếu em không nói, anh coi như em đồng ý rồi.” Sở Vũ Hiên mừng thầm.
Triệu Nhã Nam bước ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại.
Khi quay lại, cô thấy một người quen cũ.
Đạo diễn Tống, người đã giúp nhà họ Cao chèn ép Triệu Nhã Nam trước đây, nhưng giờ đã thay đối ý định, đang đứng ở lối vào bãi đậu xe với nụ cười nịnh nọt và nói: “Chào buổi sáng, sếp Triệu.”
Triệu Nhã Nam sững sờ một lát, sau đó bước lên phía trước lạnh lùng nói: “Đạo diễn Tống, đến đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
“Dự án chưong trình tạp kỹ mà chúng ta đã bàn vào năm trước, những người ở trên nói… sếp Sở, chào buổi sáng’”
Đạo diễn Tống nói được một nửa thì nhìn thấy Sở Vũ Hiên đi tới, vội vàng chào hỏi.
Sở Vũ Hiên gật đầu đáp lại, loại đạo tặc gió chiều nào theo chiều ấy này khiến anh rất chán ghét, nếu không phải đế ý tới mặt mũi của Triệu Nhã Nam thì anh hoàn toàn chẳng muốn quan tâm tới ông ta.
“Cứ tiếp tục nói đi, coi tôi như không khí là được.”
“ô, tôi… Thật ra tôi chỉ đi ngang qua, cho nên nhân tiện đến nói với sếp Triệu, tố chương trình tạm thời quyết định thay đổi thời gian phát sóng ban đầu từ tối chủ nhật sang tối thứ sáu, đồng thời ghi hình cũng đổi thành phát sóng trực tiếp. Ngoài ra… ban giám khảo vốn được dự định là ngôi sao phim truyền hình kỳ cựu cũng đã thay đổi. Những người ở trên muốn được thay thế bởi những người từ các công ty truyền thông lớn làm giám khảo…”
Dự án mà đạo diễn Tống đang nói đến là một chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng diễn viên có tên “Tôi là người qua đường”, nghe nói là dành cho đa số diễn viên phụ nhưng trên thực tế, đối tượng tham gia cơ bản là những cổ phiếu tiềm năng được các công ty truyền thông lớn phát hiện, thậm chí cả những gương mặt mới đã ký hợp đồng, ví dụ như một người mới tên là Kim Thư Hàm từ truyền thông Thanh Nhã đã được Triệu Nhã Nam bí mật cử đến tố chương trình.
Không nghi ngờ gì nữa, họ muốn những người mới này lộ mặt trên chương trình và trở nên nổi tiếng.