Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 44 Tôi sẽ giải quyết
Chương 44: Tôi sẽ giải quyết
Trước khi cô kịp hỏi, sở Vũ Hiên đang ngồi trên ghế sofa một mình đã bối rối: “Bạn cùng học? Là sao? Học cùng người khác à?”
Tiểu Vi đang lau sàn cũng dừng lại, âm thầm giảm tốc độ dọn dẹp, muốn nghe xem quy tắc của người bạn cùng học này là gì.
Kim Thư Hàm xấu hố nói: “Nhà trường lo là du học sinh sẽ không thích ứng được ở đây, cho nên mới bảo chúng tôi… học cùng với bọn họ.”
Vẻ mặt Sở Vũ Hiên dần dần trầm xuống: “Tối thứ sáu cô cũng có tiết à?”
“Không… Không có.”
‘Vậy tại sao lại nói phải làm bạn cùng học, không có thời gian tham gia chương trình tạp kỹ?”
“Chuyện này…” Kim Thư Hàm càng thêm mất tự nhiên, dường như khó nói: “Nhà trường quy định chúng tôi phải giúp đỡ du học sinh nhiều hơn trong cuộc sổng, cho nên… tối thứ sáu hàng tuần chúng tôi phải thực hiện một sổ hoạt động hữu nghị với các du học sinh, mục đích là đế họ hòa nhập tốt hơn với chúng tôi.”
Sở Vũ Hiên đưa đầu lưỡi chạm vào gò má của mình, cười lạnh nói: “Đãi ngộ cũng ghê thật. Nói cụ thể hơn xem, cô đang tham gia hoạt động hữu nghị nào? Phương pháp bạn cùng học là gì?”
Kim Thư Hàm cúi đầu xấu hố, mặc dù cô ấy nói một cách khó hiểu và thậm chí còn cố gắng bảo vệ trường học, nhưng cô ấy thực sự biết rõ hơn ai hết việc này đáng xấu hố đến mức nào.
Kể từ khi nhà trường đưa ra chính sách bạn cùng học, một số sinh viên ban đầu phản đối nhưng cuối cùng họ chọn cách cúi đầu trước áp lực từ nhà trường.
“Hoạt động hữu nghị… đó là… Đó là buổi gặp mặt… Nếu du học sinh là nam, mỗi người sẽ được phân công ít nhất ba bạn nữ học cùng… nếu…”
Nghe vậy, người hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc như sở Vũ Hiên đập bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Thư Hàm, tức giận nói: “Con mẹ nó, đây gọi là bạn cùng học à? Sao nghe giống phúc lợi của ông chủ mỏ than thế? Haha… rẻ mạt không cơ chứ? Cô học trường đại học nào?”
Kim Thư Hàm sửng sốt, nơm nớp lo sợ nói: “Đại học… Giang Đông.”
Triệu Nhã Nam cau mày: “sếp sở, chú ý đến cảm xúc của anh đi, đừng kích động… Tiếu Vi, gạch lát sàn suýt bị cô cào xước rồi, nhàn rỗi không có việc gì làm sao?… Thư Hàm, cô ngồi xuống trước đi.”
Sở Vũ Hiên tạm thời bình tĩnh lại, Tiếu Vi cũng rút khỏi văn phòng, Triệu Nhã Nam nói tiếp: “Thư Hàm, nội quy trường học của cô là chuyện
riêng của cô, nhưng tôi nghĩ chương trình tạp kỹ này rất có lợi cho sự phát triển sau này của cô, nếu cô đồng ý, tôi sẽ phái người đại diện đến thương lượng với trường học của cô, xin nghỉ phép thì chắc là không có gì khó khăn.”
Kim Thư Hàm cảm thấy bất an: “Sếp Triệu, xin nghỉ thật sự không khó khăn gì, nhưng… nếu như mỗi tuần tôi đều xin nghỉ và không đến tham gia hội hữu nghị, nhà trường chắc chắn sẽ không đồng ý… Tôi thực sự sợ nó sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của tôi.”
Cô gái sinh ra ở nông thôn này thực chất có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, giờ phải chăm sóc người cha tàn tật và bệnh nặng trên giường nên cô ấy phải chu toàn hơn những người khác. Do đó, dù có thể trở thành ngôi sao nhưng cô ấy vẫn không dám lơ là và cảm thấy chỉ có thể sau khi có bằng tốt nghiệp mới có thể yên tâm.
Suy cho cùng, nước trong làng giải trí rất sâu, không ai có thể nói trước liệu cô ấy có thể đi theo con đường này hay không, trong trường hợp không, ít nhất với bằng tốt nghiệp trong tay, tìm được một công việc tốt cũng không khó.
Triệu Nhã Nam bày ra vẻ mặt trịnh trọng: “Thư Hàm, tôi hy vọng cô có thế hiếu, giới thiệu cô với đạo diễn Vương Long, nhận quảng cáo cho cô, sắp xếp chương trình tạp kỹ, một mặt tôi thích tài diễn xuất của cô, mặt khác nói thẳng ra, tôi
nghĩ cô không dễ dàng gì, cho nên tôi muốn giúp cô. Tuy nhiên, tôi có thể trao những cơ hội này cho cô thì tôi cũng có thể trao chúng cho người khác, cô hiếu không? Cô phải học cách trân trọng chúng, và cô phải học cách chịu trách nhiệm với chính mình, chuyện này đã được quyết định như vậy, tôi sẽ tìm người đại diện để thương lượng, nếu như không được thì cứ theo mong muốn của n ĩ>
CÔ.
Kim Thư Hàm vâng vâng dạ dạ, vừa nói chữ “cảm ơn” thì nghe thấy sở Vũ Hiên nói: “Chỉ cần ghi nhớ trong lòng và chuấn bị thật tốt cho cho tiết mục mà cô muốn diễn, chuyện bên trường tôi sẽ xử lý.”
Kim Thư Hàm sững sờ, ngạc nhiên nhìn sở Vũ Hiên, hồi lâu không nói nên lời.
Đường đường là ông chủ của một công ty lại đứng ra bênh vực một diễn viên xuất thân khiêm tốn, chẳng có giá trị gì như cô ấy sao?
Phải biết rằng trong toàn công ty chỉ có một số nghệ sĩ nổi tiếng có thế thu hút được sự chú ý của ông chủ, nếu các nghệ sĩ khác có khó khăn gì thì phần lớn đều do trưởng bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận quản lý nghệ sĩ giải quyết.
Triệu Nhã Nam liếc nhìn sở Vũ Hiên, suy nghĩ một lúc rồi nói với Kim Thư Hàm: “Cô về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với sếp sở.”
Kim Thư Hàm đứng dậy, lần lượt cúi đầu chào hai sếp rồi rời khỏi văn phòng.
“Sở Vũ Hiên, anh muốn làm gì?” Ngay khi cửa phòng làm việc đóng lại, Triệu Nhã Nam hỏi.
Sở Vũ Hiên bắt chéo chân, cười nửa vời: “Anh đã nói rồi, mọi quy tắc ngầm đối với nghệ sĩ của công ty, anh sẽ quản.”
Triệu Nhã Nam: “Đây là quy tắc của trường học của người khác, không phải quy tắc ngầm, anh đừng làm loạn.”
“Đúng vậy, quy tắc ngầm quá trắng trợn, quá rẻ tiền, rẻ tiền như vậy mà không tự biết thân biết phận, còn công khai như thế, không còn có thế coi là quy tắc ngầm nữa, haha… Trên toàn thế giới đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến điều này đó!”
Nhìn bộ dạng giễu cợt hận đời của anh, thái dương của Triệu Nhã Nam căng ra.
Với tính tình này của anh, e rằng chắc chắn anh sẽ quản chuyện này.
“Sở Vũ Hiên, đế tôi nói rõ quan điếm của mình trước, cá nhân tôi cảm thấy Tất khó tin, thậm chí có chút tức giận về vấn đề này, nhưng suy cho cùng, đó là chuyện của trường bọn họ, có đúng hay sai thì không phải do chúng ta quyết định.”
Sở Vũ Hiên nở nụ cười vô lại, đột nhiên nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Triệu Nhã Nam:”… Tôi biết tôi không thế thuyết phục anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể kiềm chế, đừng làm lớn chuyện, đế không liên lụy đến công ty.”
Sở Vũ Hiên: “Coi như chúc mừng anh chuyến tới nhà mới.”
Triệu Nhã Nam siết chặt nắm đấm: “Công ty hiện tại đang phát triển tốt và không thể phạm sai lầm nào, nếu không sẽ bị kiện vi phạm hợp đồng rất nhiều.”
Sở Vũ Hiên: “ở tầng dưới của nhà chúng ta có một quán ăn Trung Hoa, nghe nói rât ngon.”
Triệu Nhã Nam:…
Cuộc trò chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia đã kết thúc một cách hoàn hảo với từ “cút” của Triệu Nhã Nam.
Sau đó, anh quả thực rất nghe lời, anh cút ra khỏi văn phòng, trước khi ra khỏi cửa còn nói một câu bỉ ổi: “Vợ ơi, em thật xinh đẹp, nếu em cười thì…”
Anh chưa kịp nói nửa câu sau, một tập tài liệu đã đập về phía anh, nếu không phải vì cánh cửa nhanh chóng đóng lại, đảm bảo có thế đế lại một số dấu vết của “tình yêu” trên khuôn mặt anh.
Triệu Nhã Nam tức giận không thôi, hô hấp dồn dập như sóng biển hùng vĩ nhấp nhô, rất
quyến rũ.
Cô tức giận mắng: “Đúng là tên đàn ông chó má! Đầu mọc ở đũng quần à? Đầu óc lúc nào cũng chỉ có dục vọng, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!”
Sở Vũ Hiên vừa đi đến cửa bộ phận kỹ thuật, vô cớ hắt hơi, lau mũi rồi đẩy cửa ra.
Lão Ngũ đeo tai nghe, không biết đang gõ cái gì trên bàn phím.
Sở Vũ Hiên gõ bàn, lúc này tên quỷ nước ngoài này mới phát hiện có người đi vào, tháo tai nghe ra đứng dậy: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
Sở Vũ Hiên nhìn Lão Ngũ từ trên xuống dưới, cười nhẹ nói: “Đi thôi, đại ca sẽ dẫn cậu đi mua quần áo.”
Mắt Lão Ngũ đột nhiên mở to, vui vẻ nói: “Mua cho tôi à?”
“ừm.”
“Thươnq đế của tôi ơi! Tuyêt quá!”