Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Chương 46 Buồn cười hay đáng thương
- Home
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à?
- Chương 46 Buồn cười hay đáng thương
Chương 46: Buồn cười hay đáng thương
Nắng xuân không ấm cũng không nóng, cứ dở dở ương ương.
Buổi chiều, tại sơn trang Phượng Hoàng.
Trong đình ven hồ, chưởng môn sở Tiếu Thiên đang đánh cờ trò chuyện với con trai út sở Trì Khanh.
Hôm nay sắc mặt ông cụ rất tốt, tâm trạng trông cũng rất tốt, lộ ra vẻ mặt hòa nhã hiếm có, nheo mắt nhìn bàn cờ, cẩn thận xem xét thế cục trận đấu, vặn một quân cờ trong tay, sau một lúc lâu mới hạ xuống.
Lập tức, ông cụ nhướng mi, nhìn con trai mình, nói: “Ngay cả sát chiêu của anh tôi cũng không tiếp nổi rồi.”
Sở Trì Khanh vặn vẹo tay, suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Cái bẫy cha giăng ra mới ẩn chứa sát khí… Ôi, con muốn đi lại, suýt chút nữa đã rơi vào bẫy của cha rồi!”
Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay, lẩm bấm nói: “Đức hạnh…”
“Haiz…” Sở Trì Khanh chơi xỏ không có kết quả nên giơ tay đầu hàng: “Thôi đi thôi đi, chúng ta bắt đầu lại!”
Sở Tiếu Thiên cười ha hả nói: “Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, anh đang cố ý thua tôi.”
sở Trì Khanh: “Nhìn thấu sao không nói là nhìn thấu đi? Như vậy thật sự khiến cả hai chúng ta đều xấu hô?’
Sở Tiếu Thiên thở dài, mím môi nhặt quân cờ lên, sau khi xếp hết quân cờ vào hộp thì quay lại nhìn con trai và con gái lớn cách đó không xa, đột nhiên nói: “Giữ lại đường sống cho anh chị con, đừng đuổi cùng giết tận.”
Sở Trì Khanh sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Chúng ta đều là người một nhà, cha lo lắng quá mức rồi… cha xem đi, ván này con cũng không nhường.”
“Có thật là không nhường không đấy?”
Sở Trì Khanh nhìn vào mắt cha mình, dừng một chút rồi nói: “Nếu cha muốn con nhường thì con đương nhiên sẽ nhường.”
Ông cụ chớp mắt, bình tĩnh nhặt một quân cờ đặt vào giữa bàn cờ.
Cách đó không xa, bác cả và cô của sở Vũ Hiên đang tụ tập cùng nhau, chơi bài trò chuyện vô cùng vui vẻ và hoà thuận.
Chỉ là loại vui vẻ và hoà thuận này chứa đựng quá nhiều yếu tố phức tạp, chẳng hạn như dối trá, thăm dò, cực kỳ quái lạ.
Hai nhà ngầm đấu đá một hồi, chắc là cảm thấy không thú vị nên mới đưa ra một chủ đề có
thể khiến đôi bên bàn tán – sở Vũ Hiên.
“Này, các người nói xem, thằng nhóc kia đã biến mất tám năm rồi, rốt cuộc nó đi đâu vậy? Tôi tưởng năm đó nó đã chết cùng mẹ nó rồi chứ!” Cô của Sở Vũ Hiên nói.
“Hừ… Ai biết, nhìn dáng vẻ bây giờ của nó thì dù sao cũng học không tốt!” Bác cả của sở Vũ Hiên rít một hơi thuốc, tức giận nói: “Tôi còn nhớ rõ, hai năm trước khi nó về, Trì Khanh đến nhà bà ngoại đón nó, kết quả bị nó mắng như tát nước, còn nói gì mà muốn phụng dưỡng cho bà ngoại cho đến khi bà qua đời, có chết cũng không quay về Sở Môn nữa. Ha ha… Bây giờ không phải đã về rồi à? Nói cho cùng vẫn là không chịu nối sự cám dỗ của đồng tiền, đúng là thứ không có tiền đồ!”
Cô của anh nói: “Chứ còn gì nữa! Theo như tôi biết, nó mua một căn biệt thự với mấy chiếc ô tô sang trọng. Đêm nào cũng làm bạn với mỹ nhân, chưa bao giờ ngừng vướng vào scandal với ngôi sao và người nối tiếng trên mạng. Đối nhân xử thế cũng là dáng vẻ vô liêm sỉ không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn chẳng có chút khôn khéo nào. Ngay cả một nhà họ Cao nho nhỏ cũng phải nhờ cha nó đích thân đứng ra lau mông giúp nó. Thế mà còn dõng dạc nói sẽ giúp cha mình tranh giành gia sản? Ha ha ha…”
Dứt lời, con gái bà ta vội vàng tiếp lời: “Con nghe nói cậu ta đã tăng lương cho nhân viên của
Truyền thông Thanh Nhã rất nhiều, thậm chí đến mức vượt xa so với trong ngành. Con đoán không biết có phải do cậu ta bị chèn ép ở tầng dưới chót lâu quá nên bây giờ vừa có tiền và địa vị thì đã thực hiện hết các cảnh mà ban đầu chỉ có thể tưởng tượng thôi hay không nữa? Nếu không thì ông chủ nào bị điên mà lại tăng lương nhân viên cao như vậy? Chậc… Quá ngu ngốc! Haiz, làm mất hết mặt mũi của sở Môn chúng ta!”
Mấy người anh một lời tôi một câu mắng chửi Sở Vũ Hiên một cách ác liệt, như thể làm như vậy có thế nâng cao mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ, và dường như trông càng có vẻ hoà thuận hơn.
Là con trai cả và cháu trai cả, sở Hạo Nhiên lặng lẽ chạm vào quân mạt chược, như cố ý như vô ý quay đầu nhìn chú út mình đang chơi cờ với ông nội, ánh mắt trầm tư.
Cống Đại học Giang Đông.
Đã gần hai giờ rưỡi, Lão Ngũ thong thả bước ra khỏi trường.
Anh ta mở cửa chiếc GTR đậu bên đường, không hề có ý định bước vào mà nói với sở Vũ Hiên đang “nằm”: “Đại ca, quay được rat nhiều video hữu dụng. Mà chết thật chứ… Thật sự
không thế tưởng tượng được. Nơi đây quả thực là thiên đường cho du học sinh!”
Sở Vũ Hiên: Tên xe, lấy video cho tôi xem.”
“Chậc… Tôi nghĩ, sao chúng ta không tìm một quán ăn nhanh vừa ăn vừa xem nhỉ? Tôi đói đến đau cả trứng rồi.”
Sở Vũ Hiên:…
Cả hai cầm máy tính đi đến cửa hàng KFC gần cổng trường.
Sau khi mỗi người gọi một suất ăn cho một người. Lão Ngũ mở máy tính xách tay, tách tách nhập video vào máy tính, sau đó bấm phát, quay màn hình máy tính về phía sở Vũ Hiên.
Trong video, Lão Ngũ với tư cách là một du học sinh, trò chuyện với các du học sinh khác, sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân thì bắt đầu quen đường quen nẻo trò chuyện về chuyện “bạn cùng học”.
Mà những lời của các sinh viên mà anh ta bắt chuyện đêu không có một câu nào là không khiến người ta mở rộng tầm mắt…
“Mỗi người chúng tôi cơ bản đều có ba cô gái. Cậu biết không, bọn họ đều rất xinh đẹp, giáo viên còn khuyến khích chúng tôi yêu đương, ha ha.”
“Tuần trước trong hội hữu nghị, chúng tôi
đến KTV hát, đặc biệt chúc mừng sinh nhật tôi. ôi trời, chúng tôi đã uống rất nhiều. Sau đó, tôi và một cô gái xảy ra chuyện kỳ diệu. Cậu hiểu mà, rất kỳ diệu! Tôi thậm chí còn không biết tên cô ấy, ha ha!”
“Thật ra chúng tôi không cần nhớ tên của bọn họ, vì chẳng bao lâu thì nhà trường sẽ thay một nhóm khác cho chúng tôi. Đi học ở đây, tôi thực sự rất hạnh phúc.”
“Bạn cùng học cái gì chứ? ôi trời thằng nhóc này, chắc không phải cậu chưa bao giờ tham gia hội hữu nghị nào đấy chứ? Để tôi nói cho cậu một bí mật, du học sinh chúng tôi chưa bao giờ gọi đây là bạn cùng học, thậm chí rất hiếm khi gọi là hội hữu nghị, mà là bạn tình không ràng buộc, hiếu không? Ha ha ha, cậu thật sự nên thử xem, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
Có rất nhiều lời nói như thế, thậm chí còn tục tĩu và bấn thỉu hơn những lời nhận xét này.
Trong ống kính, những du học sinh đó đều nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ. Vừa nhắc tới bạn nữ, nụ cười của họ sẽ không khỏi xen lẫn vẻ bỡn cợt.
Giống như khi bạn bè thỉnh thoảng nói về mấy công chúa trong KTV, trên khuôn mặt cũng có biểu cảm tương tự.
Vẻ mặt Sở Vũ Hiên trở nên nghiêm trọng.
Anh chậm rãi đóng máy tính lại, cầm lon Coca lên uống một ngụm, hỏi Lão Ngũ: “Quay về cắt ghép biên tập lại một chút. Tôi muốn video này xuất hiện trên tất cả các màn hình lớn trong thành phố. Có thế làm được không?”
Lão Ngũ vui vẻ ăn uống, nhún vai nói: “Xin lỗi, khối lượng công việc hơi lớn, một mình tôi thật sự không có cách nào phân thân… Nhưng mà, tôi có thế chọn một vài địa điểm sầm uất nhất ở Giang Thành để phát video đầu tiên.”
“Vậy thì ăn nhanh đi, ăn xong về làm việc!”
Anh vừa dứt lời, ba du học sinh, một da trắng và hai da đen, bước vào cửa hàng KFC, phía sau mỗi người còn có một nữ sinh địa phương.
Ba nữ sinh Tất niềm nở, vừa bước vào cửa hàng liền lao đến quầy thu ngân để gọi món và thanh toán cho bạn nam.
Ba du học sinh tình cờ ngồi ở bàn cùng hàng với anh em sở Vũ Hiên, bọn họ há mồm ngậm miệng đều là những lời tục tĩu, vẻ mặt dâm đãng chỉ trỏ ba bạn gái kia, còn cười không ngừng.
Lão Ngũ nuốt đồ ăn trong miệng, nhỏ giọng nói với Sở Vũ Hiên: “Đại ca, nói thật, em không nhịn được, muốn đánh người rồi…”
Ánh mắt Sở Vũ Hiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm ba du học sinh kia một hồi, ánh mắt đột nhiên trở nên trầm tư, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi vị tố tông này trở về cũng không ngồi xuống, vẻ mặt rất hờ hững, nói với Lão Ngũ: “Cậu đi trước làm việc của mình đi.”
Lão Ngũ có chút không hiểu: “Đại ca, anh muốn làm gì?”
“Tâm trạng tôi không tốt.” sở Vũ Hiên nhìn ba du học sinh, cười tà ác: “Muốn đánh người!”