Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi - Chương 17 Mạng sống treo lơ lửng, cố gắng hết sức để cứu trị
- Home
- Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi
- Chương 17 Mạng sống treo lơ lửng, cố gắng hết sức để cứu trị
Chương 17: Mạng sống treo lơ lửng, cố gắng hết sức để cứu trị
Lâm Tử Vận mang theo Tiêu Nhất Phỉ và Tô Diệu Tình cả người đầy máu bay trở lại cung, bay thẳng vào nội viện, dùng thần thức đề gọi Tô Thiên Dịch đang tu luyện lên, Tô Thiên Dịch sợ tái mặt khi nhìn thấy bộ dạng đầy máu của bà ấy.
Sau khỉ xem xét sơ bộ tình hình, mệnh lệnh được truyền đi mọi hướng thông qua lệnh bài, sau đó toàn bộ Vô Nhai Điện bắt đầu vận hành từng lớp một.
Khi hai người Tô Thiên Dịch và Lâm Tử Vận ra tay cứu trị Tiêu Nhất Phi và Tô Diệu Tình, tất cả sư huynh đệ dều chạy tới trong điện, mọi người vô cùng lo lắng, sau khỉ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tiêu Nhất Phỉ, sắc mặt đều khó coi, một đám đều nhìn nhau.
Vết thương của Tô Diệu Tình không sao, nàng ấy chỉ bị gãy vài chiếc xương và bị trúng độc rắn, vì mọi người ở đầy đêu là người tu luyện cao thâm nên chất độc tự nhiên sẽ được loại bỏ nhanh chóng, xương cốt cũng được nối lại nên sẽ không có gì vấn đề gì nghiêm trọng.
Ngược lại, trên cơ thể Tiêu Nhất Phi không có một bộ phận nào còn lành lặn, theo lời của
các sư huynh, việc hắn vẫn còn sống đã là một phép lạ, toàn bộ cơ thể vặn vẹo đến không ra hình người, từng khúc xương đều bị đứt gãy.
Tình trạng vết thương của hắn không mấy khả quan, chưa kể hắn đã chiến đấu vô cùng kịch liệt trong tình huống đó khiến nhiều xương nhò ra khỏi cơ thể và các cơ quan nội tạng bị tổn thương nặng nề.
Hướng Thiên Ca, người luôn yêu thương Tiêu Nhất Phỉ run rẩy toàn thân, chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến việc sư phụ sư nương cứu trị, hắn ta mới nghiến răng và nhịn xuống, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Cửu sư tỷ thường ngày nhút nhát đã sợ đến phát khóc. Ngay cả Bát sư huynh, người luôn tự hào về sự dũng mãnh của mình, cũng cảm thấy đau khỉ nhìn thấy vết thương của Tiêu Nhất Phì.
Tô Thiên Dịch và Lâm Tử Vận không dám dê dàng xuống tay, vì vậy họ chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của Tiêu Nhất Phi, cuối cùng Lâm Tử Vận ra lệnh cho Hướng Thỉên Ca đỉ vào nội môn mời lão đạo Quảng Sinh nổi danh luyện chế thuốc và có tính tình lập dị để đích thân cứu trị.
Chẳng bao lâu, lão đạo Quảng Sinh, một ông chú trung niên phong thái như thần tiên đi
nhìn thấy nàng ấy như vậy thì lại không nói được lời nào, chỉ là thương tiếc mà ôm con.
Tò Thiên Dịch ra lệnh điều tra kỹ lưỡng để tìm ra lý do tại sao lại có yêu thú Trúc Cơ Kỳ xuất hiện nhưng không ai bỉết. Con rắn khổng lồ Trúc Cơ Kỳ từ đâu mà tới, tất cả các đệ tử đều tuân theo mệnh lệnh và rời đi. Tuy nhiên, họ đã tìm kiếm khắp ngọn núi mà không thể tìm ra nguồn gốc của con rắn khổng lồ.
Con rắn khổng lồ dường như đột nhiên xuất hiện, các đệ tử chỉ có thể phán đoán con rắn khổng lồ đã ngủ đông bên dưới không biết bao nhiêu năm ở đâu đó chui ra, mà xét theo thì thể của những con yêu lang đã chết thì có lẽ nó đã xuất hiện được một thời gian.
Sở dĩ không bị phát hiện là vì khu vực đó luôn ổn định và các đệ tử lơ là nhiệm vụ của mình.
Tô Thiên Dịch vô cùng tức giận, các quản sự và đệ tử phụ trách khu vực đó đều bị bắt lại, hoặc phế bỏ tu vi, hoặc bị giáng làm đệ tử ngoại môn.
Ngay cả Hướng Thiên Ca cũng bị phạt ba năm cung phụng vì khu vực này thuộc phạm vỉ quản hạt của hắn và bị buộc tội quản lý lỏng lẻo.
Trong quá trình tìm kiếm, các đệ tử vô tình phát hiện ra Tiểu Bạch đang thoi thóp, vì quá nhiều chuyện xảy đến nên không ai nhớ đến nó, con tuyết sư này chưa chết là một điều may mắn.
Sau khi thương thế Tiêu Nhất Phỉ ổn định một chút, hắn được đưa về tiểu viện Hối Tinh dưỡng thương, mỗi ngày vẫn dùng rất nhiều linh dược quý giá chữa trị. Mà Tô Diệu Tình vẫn ngoan cố canh giữ ở bên giường bệnh, bất kể là ai đến.
Lâm Tử Vận đã cố gắng khuyên nàng ấy nhiều lần nhưng không khuyên được nên cũng bỏ cuộc.
Trong vài ngày tiếp theo, vợ chồng Tô Thiên Dịch, các sư huynh sư tỷ đều có đến thăm, nhưng Tiêu Nhất Phi vẫn hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Nhất Phi mới tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, cảm giác như toàn thân dều nát vụn. Không có chỗ nào là không đau, chỉ cần cử động một chút cũng đau đến không thể chịu nổi. Không khỏi thở hổn hển.
Nghe được âm thanh của hắn, một cái đầu đột nhiên nhô lên bên giường, Tô Diệu Tình mở to đôi mắt mờ mịt mơ hồ, kinh ngạc nói: “Tiểu
Phi, đệ tỉnh rồi!”
“Sưtỷ..”. Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Nhất Phi liền nhận ra thanh âm của mình vô cùng khàn khàn, Tô Diệu Tình nghe được thanh âm của hắn, nước mắt đột nhiên chảy dài trên mặt, nàng bắt đầu khóc.
Tiêu Nhất Phi vội vàng nói: “Sư tỷ, tỷ… tỷ đang làm gì vậy?”
“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng đệ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa”. Tô Diệu Tình khóc lên.
“Không phải ta vẫn ổn sao? Haha..”. Tiêu Nhất Phi mỉm cười, nhưng lần này vết thương lại bị rách khiến hắn phải nhe răng trợn mắt. Tô Diệu Tình vẫn không nhịn được khóc, khóc như hoa lê dính mưa, nói: “Xin lỗi, tất cả là lỗỉ của ta. Nếu ta nghe lời đệ thì đã không như thế này. Nhất Phi, đệ mắng ta đi!”
Tiêu Nhất Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nghĩ tiểu cô nương đã phải chịu áp lực rất lớn, liền nói: “Sư tỷ, ta không trách tỷ… cũng đừng tự trách mình…”
“Thật sao?”. Tô Diệu Tình rụt rè nhìn Tiêu Nhất Phi, nhưng lại thấy đôi mắt của Tiêu Nhất Phi nhắm chặt và không phản ứng, khiến Tô Diệu Tình bị khiếp sợ, thấy hắn chỉ ngủ thiếp đi
mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng khi Tiêu Nhất Phi tỉnh lại, Tô Diệu Tình đã không còn ở đó nữa, chỉ có Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh trông chừng.
“Nhất Phi thiếu gia, người tỉnh rồi à?”. Thấy hắn mở mắt, Nguyệt Nhi kinh ngạc nói.
Tiêu Nhất Phi nhe răng trợn mắt nói: “Cho ta một ít nước!”
Nguyệt Nhỉ nhanh chóng đứng dậy và lấy nước một cách thuần thục, Tiêu Nhất Phi cố gắng ngồi dậy nhưng bị Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đẩy lùi.
Nguyệt nhỉ lo lắng nói: “Nhất Phỉ thiếu gia, tốt nhất là người nên nằm xuống, ta đút cho người”. Sau đó can thận lấy thìa múc nước đút vào miệng Tiêu Nhất Phỉ.
Tiêu Nhất Phi cảm thấy vô cùng khát nước, uống đến nửa bát mới hoãn lại, yếu ớt hỏi: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
Nguyệt Nhỉ cẩn thận đặt bát xuống, nhẹ nhàng đáp:
“Nhất Phi thiếu gia, người đã hôn mê mười ngày, cám ơn trời đất, cuối cùng người cũng tỉnh lại. Chủ mẫu và Tình Nhi tiểu thư có thể yên
tâm, người không biết mấy ngày nay điện chủ cũng đã tới đây mấy lần đâu?”
“Sư phụ?”, Tiêu Nhất Phi không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, ngày đó…”. Từ trong miệng Nguyệt Nhi, Tiêu Nhất Phỉ biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó, tuy nhiên, thân phận địa vị của Nguyệt Nhi không cao, nàng ta chỉ biết một chút chuyện vụn vặt.