NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ma tôn bất diệt - Chương 20 Bạch gia hiến kiếm trong bảo thạch

  1. Home
  2. Ma tôn bất diệt
  3. Chương 20 Bạch gia hiến kiếm trong bảo thạch
Prev
Next

Chương 20: Bạch gia hiến kiếm trong bảo thạch
Đậu Cầm vừa đi không bao lâu thì Bạch Giang cũng tới.
Lúc nãy ông đã đưa Bồ Quả cho Phương Lăng, lần này tới là có dụng ý khác.
Phương Lăng sớm đã muốn rời đi, nhưng nghe ông nói còn có đồ tốt dâng lên nên mới ở lại.
“Phương công tử, mời xem. Vật này là ta tình cờ nhặt được.”
“Mặc dù không biết có tác dụng kỳ diệu gì, nhưng có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa một luồng sức mạnh hùng hồn. Chỉ tiếc lấy thực lực của Bạch gia căn bản không cách nào sử dụng nó. So với đế nó mục nát trong phủ, chẳng bằng hiến cho Phương công tử.” Bạch Giang dâng một khối hổ phách lên.
Hố phách là nhựa cây nhỏ xuống rồi trùng hợp chìm xuống mặt đất. Trải qua thời gian lắng đọng mà hình thành một loại hoá thạch đặc biệt.
Mà khối hố phách trước mắt có kích cỡ không nhỏ, Phương Lăng cần dùng hai tay mới cầm được.
Hổ phách tinh xảo đặc sắc, bên trong còn có côn trùng nhỏ hoặc là những mảnh vụn của động vật.
Mà trong khối hố phách lớn trước mắt lại là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm chỉ dài bằng bàn tay, rộng bằng hai ngón tay!
Phương Lăng muốn dùng thần thức nghiên cứu và phân tích thanh kiếm trong hố phách, nhưng lại bị hổ phách ngăn cản không thể tiến vào.
Phải biết rằng, lấy cảnh giới hiện giờ của hắn thì thần hòn đã khá mạnh. Muốn đưa thần thức vào đá cũng dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ…
“Tảng đá này không tầm thường, có thể hoàn toàn ngăn cản thần thức của ta nhìn trộm. Hình như bên trong chất chứa vô số kiếm khí, hơn nữa kiếm khí này rất thuần túy!”
“Nếu có thể luyện hóa kiếm khí trong khối hổ phách này thì nhất định có thế gia tăng thực lực của ta.”
Hắn luyện kiếm từ nhỏ nên rất nhạy cảm với kiếm khí.
Bạch Giang thấy Phương Lăng lộ ra vẻ mặt đăm chiêu thì biết ngay hắn biết nhìn hàng.
Những năm qua Bạch gia bọn họ không ít lần nghiên cứu tảng đá kia, đáng tiếc không cách nào xoá bỏ được lớp hổ phách ngăn cách bên ngoài.
Theo ông đoán thì muốn dùng ngoại lực đánh tan tầng ngoài thì tối thiểu cũng phải có tu vi Thiên Quyền cảnh. Lấy căn cơ của Bạch gia, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội mở nó ra.
“Bạch gia chủ, ngươi lấy được vật này từ đâu?” Phương Lăng cất nó vào rồi lại hỏi.
Bạch Giang: “Tìm được trong tàng tích quặng cố gần Long Thành hơn 20 năm trước.”
“Tàng tích quặng cổ là một quặng mỏ Thượng cổ đã bị bỏ hoang, ngẫu nhiên có người nhặt được một vài thứ đến từ thời kỳ Thượng cổ trong đó. Có lẽ tảng đá này đã rất lâu đời rồi.”
“Giữ nó lại làm bảo vật gia truyền không tốt hơn sao?” Phương Lăng cười nói.
Bạch Giang lắc đầu: “Lão tổ nói vật này hung hiếm, không nên đế lâu trong nhà. Chắc ngài cũng cảm giác được bên trong ấn chứa kiếm khí. Nếu có một ngày kiếm khí trong đó đột nhiên bùng nốthì Bạch gia cũng chịu không nối. Chẳng bằng lấy ra cảm tạ Phương công tử, ân cứu mạng của tiểu nữ không phải chỉ một Bồ Quả và tảng đá kia là có thể trả được.”
Kỳ thật lời này của ông nửa thật nửa giả.
Nếu chỉ muốn cảm tạ thì chỉ cần Bồ Quả là đủ rồi. Sở dĩ lấy thứ này ra là vì muốn kết giao với Phương Lăng.
“Bạch gia chủ khách sáo.” Phương Lăng cười cười: “Thời gian cũng qua lâu rồi, vậy tại hạ cáo từ.”
“Không bằng Phương công tử ở lại trong phủ ta thêm một thời gian?” Bạch Giang vội nói: “Tốt xấu gì cũng chờ tiểu nữ thức tỉnh, để nó đích thân đến nói một tiếng tạ ơn với ngài. Mặc dù Bạch gia không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng hiểu quy tắc cơ bản. Lời cảm tạ này của nó rất cần thiết.”
“Cái này… Cũng được! Dù sao gần đây ta cũng không có việc gì, ở lại Bạch phủ hay khách điếm cũng không có gì khác biệt.” Phương Lăng trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
“Đa tạ Phương công tử đã nế tình ở lại!” Bạch Giang mừng rỡ.
Tiếp đó ông lại hỏi: “Ngài có hài lòng với phòng khách này không? Nếu không thích thì ta sẽ bảo hạ nhân thay phòng cho ngài.”
“Nơi này rất tốt, cứ như vậy đi!” Phương Lăng trả lời: “Đúng rồi, thú cưỡi của ta còn ở khách điếm Phúc Lâm, làm phiền Bạch gia phái người dắt qua giúp ta.”
“Được, không biết thú cưỡi của Phương công tử là chủng loại gì?” Bạch Giang hỏi.
“U Minh thú.” Phương Lăng trả lời: “Chắc trong chuồng ngựa chỉ có một con như vậy thôi, tương tự như Dạ Báo, trên đầu có cặp sừng màu vàng, rất dễ nhận ra.”
“A a, u Minh thú…” Bạch Giang lầm bầm lắp lại, sau đó đột nhiên giật mình: “Cái gì? u Minh thú?!”
“Đúng vậy, nó cũng không tệ, chạy rất nhanh.” Phương Lăng nói.
Khóe miệng Bạch Giang giật giật rồi vội vàng lui ra: “Cái kia… Ta sẽ đích thân dắt nó đến giúp ngài!”
Lấy tu vi và tầm nhìn của ông thì đương nhiên biết u Minh thú là dạng gì, bởi thế mới khiếp sợ như vậy.
Không bao lâu sau, ở khách điếm Phúc Lâm, trước chuồng ngựa.
Hai huynh đệ Bạch Giang và Bạch Ba ngơ ngác nhìn u Minh thú nằm trong chuồng ngựa.
“Đại ca, thật sự là con ở núi Thiên Đoạn.
Năm đó khi lão tổ giao thủ với nó thì nó đã có tu vi Thiên Cơ Cảnh trung kỳ. Nhiều năm trôi qua, chắc tu vi của nó đã đến Thiên Cơ cảnh hậu kỳ…” Bạch Ba trầm giọng mà nói, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Giang: “Năm đó lão tố từng làm nó bị thương, đệ xem ở cố nó còn có một vết sẹo nhỏ. Rốt cuộc vị Phương công tử này là thần thánh
phương nào mà có thể thu phục nó.”
“Chắc là truyền nhân của thế gia đỉnh cao của vực nội.” Bạch Ba lấm bấm nói.
“Huynh nói xem nó có đột nhiên công kích chúng ta không?” ông lại hỏi.
Bạch Giang chê cười mà nói: “Không thể nào, nó cũng có linh trí, nói rõ ràng là được rồi.”
Hai người cẩn thận đi vào chuồng ngựa, sau đó một trước một sau dẫn nó về Bạch phủ.
Người đi đường trông thấy đều mở rộng tầm mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Chủ nhân Bạch gia và Bạch nhị gia có quyền thế nhất Long Thành lại cùng đi “Dẩn ngựa”.
Trong phòng khách Bạch gia, Phương Lăng đang chuẩn bị luyện hóa quả Bồ Quả thì không khéo lại có người tới cửa.
Người tới lần này là lão giả áo xám ban ngày không coi ai ra gì trong sảnh đường và tên đệ tử kiêu ngạo của ông ta.
Lão giả áo xám vừa vào phòng đã nhìn về hướng Phương Lăng rồi tự động ngồi xuống.
“Lão phu là Điền Toàn Tử, cũng coi như có chút danh tiếng trong giới Y Đạo nước Nam Dương, Bắc Sơn thánh thủ chính là ta. Hậu sinh, không biết làm sao ngươi hóa giải được kỳ độc mà tiểu thư của Bạch gia trúng, có thể nói ra nghe không?” Điền Toàn Tử hỏi.
Phương Lăng thản nhiên nói: “Hỏi bản lĩnh của người khác như vậy có vẻ không hợp quy tắc?”
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi giúp tiểu thư Bạch gia khử độc thì giỏi lắm, cũng chỉ ăn may mà thôi.” Đệ tử của Điền Toàn Tử không kiên nhẫn nói: “Sư phụ của ta rất được tôn sùng ở nước Nam Dương, được ngài ấy hỏi là vinh hạnh của ngươi.”
“Khụ khụ, Tử Thịnh, không được vô lễ!” Điền Toàn Tử ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đúng là lão phu mạo muội, hậu sinh không muốn bản lĩnh của mình bị lão già này biết cũng là điều bình thường. Ta đến chủ yếu là có một việc muốn thương lượng với ngươi, chắc Bạch gia chủ đã giao Bồ Quả kia cho ngươi rồi đúng không? Ta muốn giao dịch với ngươi, mua lại quả Bồ Quả kia.”
Phương Lăng: “Cũng không phải không được, nhưng ngươi có bảo bối gì để đổi lấy Bồ Quả.”
“Hừm… Đây là y kinh do lão phu sáng tác, có thể nói là giá trị ngàn vàng.” Điền Toàn Tử móc ra một quyển sách từ trong ngực.
Phương Lăng yên lặng nhìn ông ta mà không nói gì.
Mặt già của Điền Toàn Tử dần dần cứng lại, hậm hực cười một tiếng mà nói tiếp: “Vậy thêm mười vạn linh thạch. Mười vạn linh thạch cộng với y kinh mà lão phu dốc hết tâm huyết tạo thành cũng không chênh lệch bao nhiêu.”
Phương Lăng cười nhạo một tiếng rồi hỏi: “Ngươi xác định không phải đang nói đùa với ta?”
Đệ tử của Điền Toàn Tử nghe vậy thì tức giận đứng phắt lên rồi chỉ vào Phương Lăng: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì! Sư phụ ta thành tâm thành ý trao đổi với ngươi, ngươi đừng không biết điều!”
“Ngươi có biết sư phụ ta có thế lực lớn ra sao ở Nam Dương không? Bình thường có rất nhiều, rất nhiều người tranh nhau tặng quà cho người mà người còn không cần!”
Điền Toàn Tử thấy Phương Lăng không biết điều thì cũng không diễn nữa mà trầm mặt nói thẳng: “Lão phu đều có chút giao tình với chưởng môn của các thế lực lớn, nếu ngươi chịu trao đổi với lão phu thì ta sẽ nhớ ân tình này.”
“Đã hiểu!” Phương Lăng bình thản nói, sau đó vặn đầu ông ta xuống trong nháy mắt.
Cố Điền Toàn Tử bắn máu ra như suối phun làm Tử Thịnh đứng bên cạnh choáng váng rồi phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. 
“Tha mạng! Đại gia tha mạng!” Hắn ta vội quỳ xuống dập đầu xin tha.
Nhưng hắn ta chỉ chờ được một cước hung hãn của Phương Lăng giẫm nát đầu mình…
Phương Lăng không lãng phí mà lập tức dùnq thi thế của sư đồ ho tu luvên thần cônq.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 20 Bạch gia hiến kiếm trong bảo thạch"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

bìa truyện nhayho.com (4)
Có rể là chiến vương
Tháng 10 7, 2022
siêu thần yêu nghiệt
Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt – Vân Phi Dương
Tháng 2 9, 2022
mãnh long thiên y bìa
Mãnh Long Thiên Y
Tháng 2 27, 2024
Vạn Cổ Cuồng Đế bìa
Vạn Cổ Cuồng Đế
Tháng 1 26, 2024
Tags:
#Dị năng, #Phấn đấu, #Tu luyện
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com