Ma tôn bất diệt - Chương 21 Ba thức Kiếm Ma kinh thiên động địa
Chương 21: Ba thức Kiếm Ma kinh thiên động địa
“Khó trách tên này một lòng muốn có được Bồ Quả, thì ra là có bài thuốc của Bồ Đề Kim Cương Đan. Dịch của Tử Trúc vạn năm, Hoàng tinh Bất Lão… Những nguyên liệu này trừ Bồ Quả ra thì hắn đã thu thập hết rồi.”
“Lấy tu vi của lão già này, muốn gom góp những nguyên liệu đó cũng không phải dễ dàng.” Phương Lăng cười nói.
Hắn phát hiện không ít thứ tốt khi xử lý di vật của hai sư đồ này.
Điền Toàn Tử vất vã nửa đời, trải qua nhiều lần sinh tử mới gom góp được những nguyên liệu đó. Hiện tại trong nháy mắt chúng đã trở thành của Phương Lăng.
Tất cả nguyên liệu luyện đan đều nằm trong tay hắn, nếu không lấy đi luyện đan thì không hợp lẽ thường.
Nhưng hắn không có tài nghệ gì trong việc luyện đan, các sư phụ cũng chưa từng dạy qua.
“Hình như lão già Thanh Diệp Sư kia biết luyện đan, nhưng không biết khi nào lão đến Long Thành. Đậu y sư kế bên có vẻ rất lợi hại, chi bằng…”
Hắn rời khỏi phòng đi đến cánh cửa kế bên rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói mang một tia cảnh giác của Đậu cầm.
“Là ta, Phương Lăng sát vách.” Hắn trả lời.
Bang một tiếng, tiểu đồ đệ của Đậu cầm mở cửa ra.
Nàng có chút sợ sệt nên mở cửa xong liền lập tức leo về giường, trốn vào trong chăn.
Vừa rồi đương nhiên sư đồ các nàng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kế bên, bởi vậy mới hơi bất an.
“Đã trễ như vậy, không biết Phương công tử có chuyện gì?” Đậu cầm hỏi.
Búi tóc cột cao của nàng đã được thả xuống, hình như vừa rồi đã leo lên giường.
Phương Lăng lấy đơn thuốc của Điền Toàn Tử ra rồi đưa tới trước mặt nàng.
“Là như vậy, ta có một bài thuốc muốn Đậu y sư xem giúp.” Hắn nói.
Đậu Cầm cầm lấy bài thuốc rồi cấn thận xem một lát, sau đó nói: “Bài thuốc này phù hợp với dược lý Đan Đạo, không có vấn đề gì. Chỉ là dùng nguyên liệu tương đối khó tìm, những nguyên liệu này khá hiếm thấy, có tiền cũng khó mua được.”
Phương Lăng: “Không biết Bồ Đề Kim Cương
Đan này có tác dụng gì?”
Đậu Cầm trả lời: “Là tăng cường nhục thân, hơn nữa hiệu quả rất khủng bổ, có thể phát huy dược hiệu của Bồ Quả lên gấp 10 lần!”
“Nhưng dược tính của Bồ Đề Kim Cương Đan này quá mãnh liệt, nếu cường độ nhục thân của người dùng không đủ thì sẽ bị nó làm nố tung.”
“Bởi vậy Bồ Đề Kim Cương Đan này còn có cái tên khác là Thôi Mệnh Đan, tỉ lệ tử vong rất cao. Rất nhiều người cho là nhục thân của mình đủ mạnh, có thể chịu được dược lực của Bồ Đề Kim Cương Đan, nhưng thực tế…”
“Đa tạ Đậu y sư giải thích.” Phương Lăng gật đầu: “Ngoài ra ta còn có chuyện muốn làm phiền Đậu y sư. Bài thuốc và nguyên liệu thì ta có cả rồi, chỉ khổ là không có tay nghề luyện đan. Nếu Đậu y sư chịu ra tay luyện chế giúp thì ta nguyện ý cho Đậu y sư một phần thù lao vừa lòng.”
Đậu Cầm nghe vậy thì cau mày lại, có vẻ hơi do dự: “Cái này…”
“Đậu y sư có gì bận tâm cứ việc nói ra!” Phương Lăng nói.
“Phương công tử có biết quy tắc nhờ người luyện đan giúp không?” Đậu cầm hỏi: “Bởi vì luyện đan là một việc tràn ngập yếu tố không xác định. Cho nên Luyện Đan sư lợi hại đến mấy cũng có khi thất bại. Mà một khi thất bại có nghĩa là những nguyên liệu khó khăn lắm mới thu gom đủ coi như mất hết. Tổn thất trong đó…”
Phương Lăng chưa từng tìm người luyện đan lần nào, nhưng lúc này nghe Đậu cầm nói vậy cũng hiểu nàng lo lắng cái gì.
Hắn lập tức đáp lại: “Đậu y sư cứ việc luyện đan, nếu không cấn thận luyện hỏng cũng không sao, ta sẽ không đòi hỏi ngươi bồi thường cái gì.”
“Có câu nói này của Phương công tử thì thiếp thân có thể giúp chuyện này.” Đậu cầm khẽ ừ một tiếng, gật đầu đồng ý.
“Vậy không biết Đậu y sư muốn thù lao gì?” Phương Lăng lại hỏi: “Ngươi cứ việc ra giá, chỉ cần không quá đáng thì ta nhất định sẽ thỏa man.
Đậu Cầm cười một tiếng rồi nói: “Xem ra Phương công tử thật sự ít đi ra ngoài nên không rõ rất nhiều chuyện. Đối với Luyện Đan sư chúng ta thì kinh nghiệm luyện đan là thứ quý báu nhất.”
“Bồ Đề Kim Cương Đan mà Phương công tử muốn ta luyện là thượng phẩm trong đan dược. Dù là nguyên liệu hay bài thuốc đều khó mà nhìn thấy một lần.”
“Nói là Phương công tử nhờ ta luyện đan, chẳng bằng bảo là thiếp thân hưởng lợi từ Phương công tử nên may mắn được luyện chế một lò bảo đan. Thiếp thân cũng không dám nhắc đến thù lao gì, Phương công tử không cần khách sáo như vậy.”
Nàng không muốn thù lao thì Phương Lăng cũng vui vẻ chấp nhận.
Tiếp dó hắn lấy ra tất cả nguyên liệu luyện chế Bồ Đề Kim Cương Đan rồi đặt lên bàn.
Đậu Cầm kiểm tra từng cái, xác định mỗi loại nguyên liệu đều không có vấn dề gì.
“Đêm đã khuya, ngày mai thiếp thân sẽ mở lò luyện đan. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc khoảng bảy tám ngày là xong. Trong khoảng thời gian này mong Phương công tử đừng đi nơi khác để tránh thiếp thân không tìm thấy ngài.” Nàng nói.
Phương Lăng khẽ gật đầu: “Được, thời gian này ta sẽ ở lại Bạch gia, yên lặng chờ đợi tin vui.”
Một bên khác, trong phòng Bạch Giang.
“Đại ca, ta đã hỏi người hầu. Khoảng một khắc trước sư đồ Điền Toàn Tử từng đến bái kiến Phương công tử. Bọn họ đi vào rồi không trở ra nữa, tiếng kêu thảm thiết kia cũng là…”
“Vừa rồi người hầu vừa nhìn thấy Phương công tử một mình đi ra khỏi phòng rồi nán lại trong phòng của Đậu y sư kế bên một lúc.” Bạch
Ba nói.
Bạch Giang nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Tên Điền Toàn Tử này thật không biết điều. Phương công tử là nhân vật thế nào, bọn họ có thế trêu chọc được hay sao? Tên này nhất định đang nhắm vào Bồ Quả kia nên chọc Phương công tử không vui.”
“Đại ca, Điền Toàn Tử này có chút danh vọng trong giới tu hành nước Nam Dương, hắn chết thảm ở Bạch gia, truyền ra chỉ sợ…” Bạch Ba nhỏ giọng nói khẽ.
Bạch Giang trầm ngâm một lát rồi nói: “Cố gắng phong tỏa tin tức này, đừng đế người khác biết hắn từng tới Bạch gia chúng ta.”
“Cũng may bình thường lão già kia luôn ngông cuồng hống hách nên đắc tội không ít đồng đạo. Có lẽ những y sư cùng đi sẽ chịu giữ bí mật này cho chúng ta.”
“Phương công tử… Cũng không hiền lành ôn hoà như mặt ngoài, lập tức truyền lệnh cho mọi người trong phủ, phải chiêu đãi ngài ấy cho tốt, không được có gì thất lể.”
“Đại ca yên tâm, ta đã dặn dò kỹ, sẽ không có kẻ nào có mắt không tròng.” Bạch Ba trả lời.
Sau khi Phương Lăng rời khỏi phòng Đậu cầm thì không về phòng mình mà bay đến ngoài thành.
Hắn một mình chạy đến chốn hoang dã là vì luyện hóa kiếm trong đá kia.
Lúc trước hắn thử rất nhiều cách cũng không thể vượt qua lớp hố phách bên ngoài mà trực tiếp hấp thu kiếm khí bên trong.
Bởi vậy hiện tại chỉ còn một cách, đó là dùng ngoại lực cưỡng ép phá vỡ lớp hổ phách bên ngoài.
Hắn cầm ước lượng khối hổ phách này rồi dùng sức quăng lên.
Sau đó trong tay hắn ngưng tụ ra Huyết Kiếm rồi bổ một kiếm vào nó.
Hắn không nương tay chút nào, vốn cho rằng có thế chém vỡ xác ngoài, nhưng vẫn không thành công.
“Xem ra cần công kích càng mạnh mới được.” Hắn hít sâu một hơi rồi tăng uy thế của Huyết Kiếm trong tay lên: “Trảm Long!”
Kiếm này lay chuyển cả trời đất, chấn động càn khôn, bao hàm sát khí.
Những ngọn núi gần đó đều bị kiếm khí chém ra đánh nát.
Ba kiếm Trảm Long, vấn Thiên, Trấn Ngục này chính là kiếm chí cường mà một mình Kiếm
Ma sáng tạo ra, là ảnh thu nhỏ của Kiếm Đạo vô địch mười vạn năm của ông.
Dù bây giờ Phương Lăng chỉ có thế lĩnh ngộ được một chút, nhưng cũng đủ đáng sợ.
Xác đá cứng rắn bị một kiếm chí cường này chém vào, rốt cục cũng chống đỡ không nổi mà vỡ vụn.
Thanh tiểu kiếm nằm trong hố phách hóa thành một ánh kiếm màu vàng, vèo một tiếng đã chui vào cơ thể của Phương Lăng.
Cuối cùng nó hiện lên ở mi tâm của hắn, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
“Bên trong căn bản không phải kiếm khí, mà là Kiếm Hồn!” Phươnq Lănq kinh hãi.