NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ma tôn bất diệt - Chương 22 Danh kiếm Đồng Uyên, núi quặng cổ

  1. Home
  2. Ma tôn bất diệt
  3. Chương 22 Danh kiếm Đồng Uyên, núi quặng cổ
Prev
Next

Chương 22: Danh kiếm Đồng Uyên, núi quặng cổ
Kiếm Hồn là chí bảo mà tất cả những người luyện kiếm đều tha thiết ước mơ, nhưng nó lại cực kỳ hi hữu, bởi vì điều kiện sinh ra nó quá hà khắc.
Nó cần lắng đọng qua năm tháng dài đằng đẵng, ít thì mấy trăm ngàn năm, nhiều thì trên trăm vạn năm.
Mà một thanh kiếm muốn tồn tại lâu như vậy khó khăn đến mức nào?
Không nói đến chuyện tốn hại do chiến tranh, chỉ đặt ở một nơi nào đó không động đến cũng sẽ bị thời gian ăn mòn rồi cuối cùng là biến mất.
Bởi vậy kiếm có thế sinh ra Kiếm Hồn nhất định là danh kiếm dùng vật liệu tốt nhất trên đời để luyện chế thành, vậy mới không bị năm tháng mài mòn.
Một thanh kiếm đã sinh ra Kiếm Hồn thì có nghĩa là nó vĩnh sinh bất diệt.
Dù kiếm thể bị ngoại lực làm sụp đố thì nó cũng có thế tồn tại vĩnh cửu bằng hình thái hồn thể.
Kiếm Hồn là thực thể hoá của Kiếm Đạo, thông qua lĩnh hội Kiếm Hồn là có thể cảm ngộ
được kiếm đạo vô thượng.
Ngoài ra bản thân Kiếm Hồn cũng ấn chứa uy năng đáng sợ, nó có thế dung hợp với mọi thanh kiếm để tăng cường độ sắc bén và uy thế.
Phương Lăng nhận được thông tin mà Kiếm Hồn thả ra.
Tên của nó là Đồng Uyên, bây giờ hắn là chủ nhân đời thứ bảy trăm hai mươi mốt của nó.
“Thử dung hợp Kiếm Hồn Đồng Uyên và Huyết Kiếm bản mệnh của ta xem sao.”
Hắn giơ tay lên, trong tay ngưng tụ ra Huyết Kiếm bản mệnh.
Sau đó lại thấy giữa lòng mày hắn lấp lóe kiếm ấn, chủ thể Kiếm Hồn lao ra rồi dung hợp vào Huyết Kiếm.
Huyết Kiếm bản mệnh vổn nóng nảy tà ác sau khi được Kiếm Hồn rót vào thì trở nên điềm tĩnh rất nhiều.
Huyết Kiếm vốn như lục bình không rễ, bây giờ lại mang đến một cảm giác rất nặng nề.
Hắn nhẹ nhàng vung lên đánh ra một ánh kiếm, hơn mười dặm bị ánh kiếm chém qua đều bị san bằng.
“Không hố là Kiếm Hồn trong truyền thuyết, uy lực vung kiếm tăng lên không chỉ gấp 10 lần!” Phương Lăng mừng rỡ: “Kiếm sư phụ đã từng lấy được một Kiếm Hồn, hình như tên là Thiên Quân.”
“Cũng không biết là Thiên Quân lợi hại hay Đồng Uyên của ta càng mạnh. Lần sau trở về để người xem thử, người nhất định sẽ rất kinh ngạc. Nhưng mà sao một Long Thành nho nhỏ lại có nhiều bảo vật đến vậy?” Hắn bổng nghĩtới điều này.
Dù là kén Thất Thải Thiên Điệp hắn bức ra từ trong thân thế tiếu thư Bạch gia hay là Kiếm Hồn Đồng Uyên này đều là thứ hiếm có trên thế gian.
“Thất Thải Thiên Điệp là yêu trùng Thượng Cổ, Bàn sư phụ nói gần như đã tuyệt tích ở bên ngoài.”
“Còn có Kiếm Hồn Đồng Uyên này nữa, nó được bảo tồn trong trạng thái hố phách…”
“Chẳng lẽ chúng đều đến từ tàng tích quặng cổ mà Bạch Giang nói tới?” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Xem ra phải đến tàng tích quặng cổ đó xem một 1’ân, không chừng sẽ có được thu hoạch bất ngờ gì khác.”
Hắn không biết tàng tích quặng cổ ở nơi nào nên còn phải đi về hỏi người của Bạch gia.
Lúc này mặc dù đã là đêm khuya, nhưng hai huynh đệ Bạch gia lại đang ngóng nhìn thành lâu.
Mặc dù Phương Lăng đi rất xa, nhưng động tĩnh hắn gây ra quá lớn nên vẫn truyền đến Long Thành.
“Cách xa hơn mười dặm mà vẫn có thế cảm giác được kiếm khí mãnh liệt. Xem ra vị Phương công tử này là truyền nhân của gia tộc Kiếm Đạo nào đó.” Bạch Ba nói.
Bạch Giang: “Chắc là vậy, nhưng ngài ấy đến nước Nam Dương của chúng ta làm gì?”
“Có lẽ chỉ là du lịch đến đây, không phải truyền nhân của những thế gia đó đều thích đi khắp nơi du lịch sao?” Bạch Ba nói.
“Đã trễ thế này mà hai vị còn chưa ngủ sao?” Bổng nhiên, Phương Lăng xuất hiện phía sau bọn họ rồi thản nhiên hỏi.
Hai huynh đệ Bạch gia lập tức giật mình.
“Phương công tử, vừa rồi ngài…” Bạch Giang nhìn về phía hắn, mịt mờ hỏi.
Phương Lăng khẽ gật đầu: “Là động tĩnh khi ta mở hổ phách kia ra. Thứ bên trong làm ta rất hài lòng, đa tạ món quà lớn này của Bạch gia. Coi như ta thiếu Bạch gia các ngươi một ân tình, về sau có việc thì tìm đến ta.”
Huynh đệ Bạch gia leo lên được độ cao hôm nay thì quá rành rẽ đạo đối nhân xử thế rồi, họ không hỏi đến rốt cuộc trong hổ phách ấn chứa cái gì.
“Phương công tử quá khách khí!” Bạch Giang cười nói: “Cánh cống của Bạch gia vĩnh viễn rộng mở vì Phương công tử, hoan nghênh ngài tới chơi vào bất cứ lúc nào.”
“Đúng rồi, ta muốn đến tàng tích quặng cổ xem thử, không biết nó ở nơi nào.” Phương Lăng nói tiếp.
Bạch Giang đang muốn mở miệng đáp lại thì phía sau bỗng truyền tới một giọng nói hùng hậu: “Nếu Phương công tử cảm thấy hứng thú với nơi đó thì không bằng để lão hủ đi dạo chơi với ngươi một chuyến!”
Phương Lăng xoay người nhìn lại, người tới là một lão nhân áo bào trắng cụt một tay, lão chính là lão tố của Bạch gia – Bạch Tinh Du.
“Ra mắt lão tổ!” Huynh đệ Bạch gia vội vàng thi lễ chào hỏi.
Bạch Tinh Du khẽ ừ một tiếng rồi chậm rãi đáp xuống bên cạnh mấy người.
“Trước đây lão hủ luôn bế quan tĩnh dưỡng nên không sớm đi ra chào hỏi Phương công tử, mong Phương công tử đừng trách!” Bạch Tinh Du nói.
Phương Lăng: “Sao lại trách chứ, lão tiên sinh nói quá lời rồi. Vậy làm phiền Bạch lão tiên sinh dẫn ta đến tàng tích quặng cổ xem thử.”
“Giang Nhi, Ba Nhi, các con đi về trước đi!” Bạch Tinh Du nhìn về phía huynh đệ Bạch gia và nói: “Ta dẫn Phương công tử đi qua xem thử…”
“Vâng, lão tổ!” Huynh đệ Bạch gia lập tức trở về Bạch phủ, trên cống thành chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bạch Tinh Du nhìn Phương Lăng và hỏi: “Vì khối hố phách kia mà Phương công tử cảm thấy hứng thú với tàng tích quặng cố sao?”
“Đúng một phần, hơn nữa ta hoài nghi độc mà Bạch Huỳnh tiếu thư trúng cũng tới từ nơi đó.” Phương Lăng khẽ gật đầu.
“Quả nhiên!” Mặt Bạch Tinh Du trầm xuống: “Lão hủ sớm đã có suy đoán này. Mấy ngày trước khi Huỳnh Nhi trúng độc đã từng tới tàng tích quặng cố với người hầu trong phủ một lần.”
“Lão tiên sinh là thần tiên sổng của Long Thành, chắc cũng hiểu rõ về tàng tích quặng cổ đúng không?” Phương Lăng nói tiếp.
“Không, chỉ hiểu sơ mà thôi.” Bạch Tinh Du cười khổ và nói.
“Kỳ thật cánh tay này của lão hủ là rơi xuống trong tàng tích quặng cố.” Lão sờ lên cánh tay trái trống rỗng của mình mà nói: “Chúng ta lên đường đi, vừa đi vừa nói…”.
Trên đường đi, Phương Lăng kiên nhẫn lắng nghe, cũng đã biết được vài chuyện về tàng tích quặng cố này.
Bây giờ linh mạch trong giới tu hành chỉ có ba hình thái là Đại, Trung, Tiểu.
Nhưng vào thời kỳ Thượng cổ còn có một loại linh mạch càng mạnh tên là Nguyên linh mạch.
Nguyên linh mạch hàm chứa linh thạch có phấm chất cực cao, thuộc về linh thạch cực phấm, thậm chí còn có linh tủy hiếm thấy.
Mà tàng tích quặng cố gần Long Thành đã từng là Nguyên linh mạch.
Bởi vậy vào thời kỳ Thượng cổ thì Long Thành đã dựa vào Nguyên linh mạch này để trở thành Đại Thành.
Nhưng thành trì dạng tài nguyên sớm muộn gì cũng có ngày suy yếu vì tài nguyên khô cạn.
Sau khi Nguyên linh mạch này bị khai thác xong thì Long Thành cũng dần dần suy bại cho tới hôm nay.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, bây giờ Long Thành vẫn là đại thành đứng đầu không thế tranh cãi của Tây Bộ nước Nam Dương.
Mặc dù ngọn núi quặng cổ này sớm đã bị đào rỗng, nhưng từ xưa đến nay vẫn có rất nhiều người đến đây dò xét, muốn nhặt nhạnh chỗ tốt.
Người tới lui nhiều liền trở thành nơi thị phi, có rất nhiều sự kiện máu tanh xảy ra.
Người chết nhiều nên cũng để lại một ít bảo vật, thỉnh thoảng hậu nhân có thể nhặt được một vài thứ có giá trị không nhỏ gần đó.
Đây là cách nói lan truyền rộng rãi trong dân gian, nhưng Bạch Tinh Du lại có lời giải thích khác.
Theo lão thì quặng cố này còn chưa bị đào móc triệt đế, vẫn có một số bí mật hiếm ai biết được.
ở chỗ sâu nhất của tàng tích quặng cổ có một điện đường phủ bụi!
Bởi vì càng thâm nhập quặng cổ thì trường sức mạnh cũng càng lớn nên đa số mọi người không cách nào xâm nhập vào quặng cố, vì thế không biết trong đó còn có điện đường này.
Nhưng dù xâm nhập quặng cố cũng khó mà đi vào điện đường thần bí kia. Bởi vì lối vào nơi đó có một con rối cực mạnh tọa trấn, con rối này sẽ ngăn cản tất cả những ai xâm lấn.
Lúc còn trẻ Bạch Tinh Du rất xông xáo, không để ý tố huấn của Bạch gia mà muốn nhìn trộm bí mật trong đó.
Lão từng xâm nhập quặng cổ để tìm tòi thật 
hư.
Cũng vào lúc đó, lão giao chiến với con rối kia rồi phải trả cái giá cụt một tay mới miễn cưỡng trốn thoát.
Từ đó về sau lão không dám tiến vào tàng tích quặnq cố lần nào nữa.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 22 Danh kiếm Đồng Uyên, núi quặng cổ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

hãy gọi ta là quỷ sai đại nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Tháng 12 14, 2023
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì bìa
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tháng 3 12, 2024
sau ly hôn thần y tái thế
Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Tháng 1 26, 2024
Cao Thủ Chiến Hồn
Cao Thủ Chiến Hồn
Tháng 4 21, 2022
Tags:
#Dị năng, #Phấn đấu, #Tu luyện
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com