Ma Tôn - Chương 261
“Ha ha! Được!”, Hướng Ninh Phong nhìn Dương Hạo bật cười.
ông ta nói: “Dương Hạo, bât đầu từ hôm nay cậu là đệ tử chính thức của Thiên Quân Môn, Thiên Quản Môn không có phân biệt tôn ti, nhưng đã là đệ tử thì đều được đối xử bình đắng”.
“Cảm ơn môn chủ”, Dương Hạo mỉm cười, mặc dù vừa rồi cậu đang tu hành nhưng cũng biết được một ít chuyện ở bên ngoài, kể cả việc môn chủ Thiên Quân Môn xuất hiện.
“Ha ha, không cần đa lễ, nói đến thì đám lão già bọn tôi vẫn phải nhờ vào lớp trẻ các cậu dẳn dắt để chinh phục thiên hạ”, Hướng Ninh Phong bật cười nói, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia hận thù.
Thiên Quản Môn không phải chưa từng chịu thiệt, kiếp nạn lần đó suýt nữa đã khiến họ bị tiêu diệt không còn tồn tại, đến bây giờ vần không biết tung tích cùa Liên Thiên – đệ tử xuất sắc nhất trước kia của Thiên Quân Môn.
“Xoẹt!”, đột nhiên một luồng sáng bân ra từ trong tay Hướng Ninh Phong, sau đó đi vào trên cánh tay phải của Dương Hạo.
Dương Hạo khẽ nhíu mày, nhìn vị trí lộ ra ngoài trên cánh tay của mình, trên đó xuất hiện một dấu ấn mây đen.
“Đây là dấu ấn của Thiên Quân Môn, chỉ cần là
đệ tử của tông môn thì đều có dấu này. Cậu yên tâm, cái này không làm hại đến cậu đâu”, Hướng Ninh Phong giải thích.
“LT, Dương Hạo gật đầu.
“Đi thôi, cậu không cần tham gia vào sát hạch sau đó nữa, bây giờ cậu đã là đệ tử chính thức như họ rồi”, Hướng Ninh Phong vừa xoay người vừa chỉ vào Y Thắng Tuyết và Vũ Xuyên nói.
Dương Hạo nhìn Y Thắng Tuyết và Vũ Xuyên, gật đầu mỉm cười với họ.
Y Thắng Tuyết cũng gật đầu với cậu, gương mặt lộ ra vẻ chán thành, Vũ Xuyên cũng thế, mặc dù đầy là lần đầu tiên gặp Dương Hạo nhưng y cũng cảm thấy rất bội phục.
Chàng trai trước mặt này mặc dù cảnh giới không cao nhưng tài năng lại khiến người khác không dám tưởng tượng, họ còn lâu mới so được, thậm chí đại sư huynh Liên Thiên cũng không so được với cậu ta.
Bao nhiêu năm qua, đảy là người duy nhất có thể chạm vào Tượng Thần Thiên Quân.
“Chào phó môn chủ”, Dương Hạo đi đến trước mặt Tẽ Đằng chào, cho dù thế nào thì thân phận trưởng bối vẫn ờ đó, đây cũng lả quy tãc mà nhũng
người lớn trong nhà đã dạy.
“Sư đệ Dương Hạo!”
“Sư đệ Dương Hạo!”, hai người Y Thắng Tuyết cũng thân thiết gọi.
“Sư huynh!”, Dương Hạo mỉm cười với hai người.
Sau đó Dương Hạo đứng cùng một chỗ với mấy người Y Thắng Tuyết, bên dưới bục cao, đám thanh niên đó vần phải trải qua một đợt sát hạch nữa mới có thể trờ thành đệ tử chính thức.
Chỉ còn lạỉ ba mươi sáu người, trong số đó Thiên Quân Môn cũng chỉ chọn ra một người.
“Bẳt đầu đi! Mọi người tự chọn đối thủ của mình, ta chỉ cần một người, người cuối cùng đứng trên võ đài chính là đệ tử của Thiên Quằn Môn”, môn chủ Hướng Ninh Phong nói.
Trong trận chiến khốc liệt đầu tiên, mười sáu người đấu với người sáu người, sau khoảng nửa canh giờ đều đã phản được thẳng thua, người thua ảm thầm rời khỏi võ đài và Thiên Quân Môn, còn người thắng ngẩng cao đầu đứng trên võ đài.
Trận thứ hai mười sáu người đấu với nhau, cuối cùng lạỉ loại thêm một nửa. Thực lực của Thiết Sơn đó rất mạnh, thản xác cũng rẩt không tầm thường nhưng cậu ta vẳn thua.