Ma Tôn - Chương 262
Người phụ nữ này có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có vẻ ngoài cực kỳ bốc lửa, vòng nào ra vòng nấy đẹp đẽ, cực kỳ quyến rũ, mà cô ta cũng tu hành một loại ma thuật tuyệt
thế.
Dương Hạo đứng trên bục cao quan sát từng trận đấu, theo dõi từng chiêu thức của họ, từ đó rút ra vài điều có hữu ích với mình.
‘Thực lực của mấy người này đều rất mạnh, Lê Tiêu thiên về trường giáo, huyết mạch chiến đấu kinh người; Tống Thành Tử lại có một món bảo vật như hình tròn, tấn công rất mạnh; Phùng Thanh Bình đó cũng không tầm thường, tốc độ cực nhanh, mình cũng tự thấy không bằng”.
Dương Hạo thầm đánh giá, cuối cùng tầm mắt cậu dừng lại ở người phụ nữ duy nhất, người này đem đến cảm giác nguy hiểm rất lớn cho cậu.
Mỗi khi đến lượt cô ta đấu đều hạ gục đối thủ một cách dễ dàng, vừa tung ra ma thuật thì khí tức mê hoặc chuyển động quanh trời đất có thể mê hoặc đối thủ, sau đó âm thầm hạ gục đối thủ.
Hơn nữa Dương Hạo vẫn có cảm giác dường như người phụ nữ này vần đang giấu đi thực lực của mình, bời vì người tu ma thuật đều có linh hồn cực kỳ hung hãn, sức mạnh linh hồn càng lớn mạnh mới có thế thi triển lực mê hoặc.
“Trận đấu hôm nay sẽ khác trước”, đúng lúc này môn chủ Hướng Ninh Phong nói, giọng ông ta vang
lên như tiếng chuông.
Bốn người còn lại và Dương Hạo, Tê Đằng, phó môn chủ đều nhìn về phía ông ta, không biết tại sao ông ta lại nói thế.
“Sát hạch hôm nay, Thiên Quản Môn sẽ giữ lại hai trong bốn người các ngươi, nên trận chiến tiếp theo là trận chiến cuối cùng của các ngươi”.
Hướng Ninh Phong lại nói tiếp: ‘Tống Thành Tử đánh với Thích Vi Vũ, Phùng Thanh Bình đánh với Lê Tiêu, người thầng trong hai trận này có thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên Quản Mồn”.
Ông ta vừa nói thế, những người quen với quy tắc cũ nhưTe Đằng và Y Thắng Tuyết đều rất khó hiểu.
Mỗi năm khi chiêu mộ đệ tử Thiên Quân Môn đều chỉ chọn một người, nhưng lần này lại giữ lại hai người, nói ra thì thêm một Dương Hạo nữa đã là ba người rồi.
Hướng Ninh Phong nhìn họ nói: “Dương Hạo nhập môn, người của Khí Nguyên Tông và Thành Chủ Phủ đều có mặt ở đây, chắc chắn chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài, Thiên Quân Môn không thể không dự trữ lực lượng, năm đó Liên Thiên bị họ chèn ép, tôi không muốn Dương Hạo cũng như thế’’.
Nghe ông ta nói thế ba người Tê Đằng đều gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trang.
Còn Dương Hạo cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau đó cũng lộ ra vẻ nghiêm túc. Chèn ép, nếu dùng đến hai từ này thì chắc Thiên Quân Môn có một đối thủ rất mạnh.
Bổng nhiên nảy sinh ra cảm giác, cậu cũng không biết lúc nào sẽ đối mặt với kẻ địch nên cậu phái nhanh chóng đột phá cảnh giới cao hơn.
‘Trước đó mình đã lĩnh hội được khí tức của đạo, cảnh giới Linh Hồn đột phá lên cảnh giới Tử Phú, tu thành Kim Diệp, cánh giới Linh Hồn cấp một, chẵc chắn cảnh giới tu vi của mình không gì có thế ngăn được, chỉ cần có đủ tài nguyên, mình có thể đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, thậm chí là cảnh giới Tử Phú”, cậu thầm nói.
Trên võ đài, bốn thanh niên đều lộ ra vẻ phấn khích, bốn người chia ra hai nhóm đứng trên võ đài, mắt nhìn chằm chằm đối thủ, cá người toát ra nảng lượng cuồn cuộn.
‘Ta nhất định phải đạt được mục tiêu, không thế phụ sự mong đợi của gia tộc được”, Thích Vi Vũ thầm thề, đôi mât xinh đẹp nhìn đối thủ, âm thầm thỉ triển ma thuật.