Ma Tôn - Chương 265
Sau khi ba người tiếp lấy thì có cảm nhận được
dược lực cực mạnh tỏa ra từ bình ngọc toát ra qua phong ấn trên miệng bình.
“Đây là Chu Linh Thông Nguyên Đan, đan dược cấp Thuần Dương, mỗi người một viên xem như quà gặp mặt của chủ môn cho các ngươi”, Hướng Ninh Phong cười nói.
“Ôi!”, ba người Te Đằng đều ớn lạnh, họ nhìn Hướng Ninh Phong, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Mặc dù đan dược cấp Thuần Dương chỉ là hạ phấm nhưng giá trị của nó phải hơn mười viên huyền dương tinh. Nó đắt thì không nói, quan trọng là đan dược này cực kỳ quan trọng với Hướng Ninh Phong, vết thương trên người ông ta phải cần đến nó để chống đỡ.
“Đa tạ môn chủ”, Dương Hạo mừng rỡ, một viên đan dược cấp Thuần Dương, thứ cậu cần nhất bảy giờ chính là đan dược và tài nguyên tu luyện.
Tiên Thiên nhập môn và đan dược cấp Thuần Dương, cậu tuyệt đối có thể đột phá cảnh giới lên một bậc, đến lúc đó cũng sẽ dề dàng đối phó với cảnh giới Tử Phủ.
“Cảm ơn môn chủ”, Lê Tiêu và Thích Vi Vũ cũng tỏ ra cực kỳ vui mừng, vội vàng hành lễ với Hướng Ninh Phong.
“Được rồi, việc tiếp theo giao lại cho Tê Đằng sắp xếp, ta đi trước đây”, Hướng Ninh Phong nói, sau đó thân hình biến mất.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, mẩy người Dương Hạo hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng ỏng ta.
“Mạnh quá! Thực lực của môn chủ e là đã đạt đến mức cực mạnh trong linh kiếp rồi”, Dương Hạo thầm nói, sau đó nhìn mấy người Tê Đằng.
“Khụ khụ!”, sau khi đi xa, sắc mặt Hướng Ninh Phong trở nên trắng bệch, sau đó ho hai tiếng, cơ thế cũng trở nên tiều tụy.
Vẻ mặt trờ nên hơi khác lạ, sau đó Hướng Ninh Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, ánh mắt từ mơ hồ trở nên sắc bén, cá người toát ra sát khí.
“Đợi đã, Hướng Ninh Phong ta tuyệt đối không để các ngươi chèn ép, Thiên Quân Môn cũng sẽ không sợ các ngươi”, nói rồi thân hình ông ta dần đi xa.
Lúc này bên trong Thiên Quân Môn, Dương Hạo đi theo ba người Tê Đằng vào sân, đập vào mắt là một con đường dài hẹp trải bằng đá khiến người khác liên tường đến một từ đìu hiu.
“Vào đến Thiên Quản Môn thì đều là huynh đệ”, Te Đắng nói: “Các người hãy nhớ, việc ta nói tới đây không thế truyền ra ngoài”.
Thấy mấy người Dương Hạo gật đầu, Tê Đằng mới nói: “Cái viện này có tất cả ba trăm sáu mươi sáu sân nhỏ, mỗi sân nhỏ đều có trận pháp tụ linh khá mạnh”.
‘Trận pháp tụ linh?”, Dương Hạo vô cùng ngạc nhiên, cậu là người hiểu về trận đạo nhưng lại không nhận ra xung quanh đây có trận pháp gì.
“Đúng thế, là trận pháp tụ linh”, Y Thắng Tuyết khẽ cười nói: “Trọng tâm của trận pháp tụ linh này chính là một Đại Mạch Huyền Dương bên dưới Thiên Quân Môn”.
“Đây là trận pháp mà tổ sư Thiên Quân Môn -Lôi Vản Thiên Quân đã thiết lập, dùng để cầu phúc cho các đệ tử thế hệ sau”, Vũ Xuyên cũng nói.
“Bản lĩnh của Thiên Quân, thảo nào”, Dương Hạo thầm nhủ, không khỏi tự giễu.
Mình là cảnh giới gì chứ, chắng qua cũng chỉ lĩnh hội được một chút xíu về trận đạo mà thôi, Thiên Quản đã ra tay thì sao cậu có thể nhìn ra được? Nếu mình mà có thế nhìn ra được thì mới là lạ đấy.
“Ba trăm sáu mươi sáu sân nhỏ, càng đến gần trung tảm thì trận pháp tụ linh càng mạnh, dưới lòng đất ở trung tâm cỏ một căn phòng bí mật, mỗi đệ tử đều có thế tu luyện trong đó, đĩ nhiên đầu tiên là phải chịu được năng lượng nóng bức khủng khiếp đó”.
Tê Đằng nói tiếp: “Đại Mạch Huyền Dương vốn đĩ đã nóng như lửa, ở sâu dưới lòng đấy, nhiệt độ thấp nhất lên đến hàng chục ngàn độ, dù có là cảnh giới Tử Phủ cũng không chịu được nửa canh giờ nên các ngươi tốt nhất đừng nên thử thì hơn”.
Lê Tiêu và Thích Vi Vũ đều gật đầu với lời cảnh báo của Tê Đằng, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, còn Dương Hạo lại tràn đầy mong đợi.