Ma Tôn - Chương 268
Do tu luyện ma diễm, nên cậu cũng biết cách điều khiến ngọn lửa. Nhưng xét cho cùng, ma diễm là năng lượng hỏa diễm kèm trong huyết mạch, cho nên không thế so sánh với lửa xung quanh đây. Muốn khống chế nó thật không dề dàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Hạo quan sát không gian đầy lửa. Trong đây đầy những ngọn lửa lơ lửng, nhiệt độ cao một cách đáng sợ.
Những ngọn lửa nối tiếp nhau trôi dạt khắp không gian như những con rắn trườn bò, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vù vù.
Bên trong, ngoại trừ cậu là người vừa đến, còn có ba người khác cùng tu luyện. Ba người này ngồi khoanh chân, trên người tỏa ra ánh sáng đỏ.
Có một chàng trai trẻ tuấn tú, một người đàn ỏng trung niên gầy gò và một người đàn ông cường tráng, cả người đầy lông tóc, râu quai nón trên mặt rậm rạp.
Ba người này đều có khí tức mạnh mẽ, thấp nhất là cảnh giới Tử Phủ nguyên anh. Cao nhất là người đàn ông cường tráng kia, khí tức trẻn người hắn ở cảnh giới Tử Phủ pháp tương, mạnh mẽ như khí thế của nhất tôn Kim Cang.
Lúc cậu nhìn về phía ba người họ, ba người
cũng mở trừng mắt liếc nhìn cậu. Sau khi cảm nhận được cảnh giới của cậu, ba người họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Dương Hạo bái kiến ba vị sư huynh”, Dương Hạo mỉm cười rồi tìm một góc khoanh chân quỳ gối xuống.
“Kim Thân của người này cực kỳ mạnh, trong Thiên Quân Môn qua được mấy người như vậy”, chàng trai tuẩn tú nhẹ nhàng nói.
“Hơn nữa, tôi thấy thực lực của cậu ta cũng sẳp đuổi kịp cảnh giới Tử Phủ rồi, nếu không đã không thế nhập môn”, người trung niên mở miệng nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dương Hạo.
Người đàn ông cường tráng nheo mẳt liếc nhìn Dương Hạo, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn hai người bên cạnh nói: “Im lặng đi. Còn ồn ào nữa, ta ném hai người ra ngoài đấy”.
“Hừ!
“Hehe!”, cả hai người ngượng rồi nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Người đàn ông cường tráng nhìn Dương Hạo, nở một nụ cười dịu dàng rồi nhắm mẳt tiếp tục tu luyện.
Dương Hạo bình tĩnh lại, đang định chuẩn bị tu luyện, không ngờ lúc này Hỏa Nha Kiếm sau lưng đột nhiên rung lên, tựa như muốn rút ra khỏi bao kiếm.
“Hả?”, Dương Hạo nhíu mày, vươn tay rút kiến, sau đó quan sát mũi kiếm của Hỏa Nha Kiếm.
Ánh sáng đỏ chảy trên mũi kiếm, lưỡi kiếm đang nuốt chửng năng lượng của ngọn lửa. Hỏa Nha Kiếm dường như trở nên phấn khích.
“Năng lượng hỏa diễm cũng có thể hấp thụ sao?”, Dương Hạo cắm kiếm xuống đất.
“Keng!”, Hỏa Nha Kiếm đột nhiên phát ra tiếng động. Tiếng động này đánh thức ba người đang tu luyện kia, khiến bọn họ cùng nhìn về phía Dương Hạo.
Dương Hạo mím cười xin lồi bọn họ, nói: “Thực xin lỗi ba vị SƯ huynh, làm phiền mọi người rồi”.
Ba người lắc đầu rồi tiếp tục tu luyện.
“Im lặng cho ta, nếu không ta xử lý cả ngươi đấy”, Dương Hạo nhìn chằm chằm Hỏa Nha Kiếm, thầm nghĩ, thanh kiếm sắc bén này dường như hiểu được lời cậu nói, lập tức trở nên yên lặng.
Nhìn thấy ngọn lửa bị Hỏa Nha Kiếm nuốt chửng, Dương Hạo cũng cảm thấy yên tâm, cậu liếc nhìn ngọn lửa đang không ngừng tác động vào Kim Thân của mình, khóe miệng nở nụ cười.
“Trọng Lực Thiên Huyễn”, vừa nghĩ trong lòng, trên bàn tay cậu đã xuất hiện một viên đá đen sẫm.
Viên đá này có kích thước bằng hai nắm tay, bên trên khầc những ký tự phức tạp. Những tầng khí tức huyền ảo liên tục tỏa ra.
“Trọng Lực Thiên Huyền cộng với sự tấn công của ngọn lửa, dưới dự luyện hóa kép này, Kim Nham Chi Thản của mình sẽ được luyện hóa nhanh hơn”, nghĩ xong, linh hồn của Dương Hạo lập tức nhập vào Trọng Lực Thiên Huyễn.