Ma Tôn - Chương 269
“Bùm!”, trọng lực cực mạnh lập tức giáng xuống người cậu và trong phạm vi ba mét. Trong khu vực này, lực hấp dẫn cao hơn bình thường gấp mười lần.
“Lần nữa!”, trong lòng thầm nói, sau đó trọng lực lại tăng lên gấp mười lần, Dương Hạo chí cảm thấy lồng ngực mình sắp không chống đỡ nổi.
“Cũng được rồi. Với cảnh giới Tiên Thiên nhập môn hiện tại của mình, chỉ có thể thi triển được trọng lực gấp hai mươi lần. Nếu có thế đột phá cảnh giới thì có thế sử dụng trọng lực mạnh hơn nữa”,
cậu thầm nghĩ trong lòng rồi nhắm mẳt lại, bắt đầu tu luyện.
“Vù!”, công pháp đoạt linh bắt đầu khởi động, năng lượng nóng bỏng xung quanh lao về phía cậu.
Trong năng lượng nóng bỏng có linh khí vô cùng thuần khiết, bỗng chốc nguyên khi Tiên Thiên trong cơ thể cậu bắt đầu trào dâng, dùng linh khí đế luyện hóa.
Dưới trọng lực gấp hai mươi lần, cậu không chí tu luyện cảnh giới mà còn cường hóa thể chất.
Năng lượng nóng bỏng xung quanh không ngừng luyện hóa biểu bì của Kim Nham Chi Thân, khiến biếu bì của cậu càng thêm cứng rắn.
Đồng thời, nguyên khí Tiên Thiên trong cơ thể cậu cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cốt lõi của Huyền Dương Đại Mạch là dù linh khí nóng bỏng cỡ nào, chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, cậu cũng cỏ thể luyện hóa được khoảng năm phần nguyên khí Tiên Thiên của Tiên Thiên nhập môn.
“Phóng thích!”, cậu trầm giọng hét lên, sau đó phân tán nguyên khí Tiên Thiên vào xương cốt của mình, để làm năng lượng luyện hóa cơ thể.
Thời gian trôi qua, Lâu Nham ở ngoài lối vào đợi đã ba ngày. Sau ba ngày, cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được nữa, bước chân vào không gian Viêm Hỏa.
Thoạt nhìn, hắn đã thấy Dương Hạo khoanh gối trong góc, một thanh trường kiếm cắm ở trước mặt, toàn thân toát ra ánh sáng vàng đỏ rực lửa.
Sau đó, hắn lại nhìn ba người đàn ông râu quai nón, rồi cười toe toét với họ. Hân biết rằng mặc dù ba người họ không mở mắt, nhưng nhất cử nhất động của bản thản không bao giờ có thể thoát khỏi giác quan của họ.
“Đi ra ngoài đi! ở đây đã có ta chăm nom rồi”, đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông râu quai nón vang lên bẽn tai Lâu Nham.
Gật đầu, Lảu Nham lùi lại. Hắn lắc đầu cười một tiếng, thầm nhủ mình đã quá nóng vội rồi. Còn có mấy người Tông Lãng sư huynh ớ trong đó mà, tên đó làm sao có thể xảy ra chuyện được?
Lâu Nham rời đi. Hắn không biết Dương Hạo đang ngồi bất động trong không gian Viêm Hỏa, cậu đã ngồi hơn trăm ngày, hơn ba tháng liền không hề động đậy rồi.
Điếm này, ngay cả ba vị sư huynh kia cũng không hiếu được.
Sau hơn ba tháng, chỉ có Tông Lãng, một kẻ cường tráng râu quai nón, vẳn còn ở trong không gian Viêm Hòa, hai người còn lại đã rờỉ đi.
Trong vài ngày tiếp theo, Tông Lãng ngừng tu luyện và nhìn chằm chằm vào Dương Hạo đang tu luyện với vẻ thích thú. Thấy anh chàng này bất động, linh khí hấp thụ sau khi chuyển hỏa thành nguyên khí Tiên Thiên sẽ lại được lấy ra luyện nhục thản.
Thế chất càng ngày càng mạnh, ánh vàng quanh thản càng ngày càng mạnh. Hỏa diễm xung quanh tuy có nhiệt độ cao mấy vạn độ cũng không thế xuyên thủng phòng ngự của cậu.
“Ùng!”, lúc này, Tông Lãng cũng nhận ra một tia dị thường.
Một tầng gợn sóng nhàn nhạt bao quanh Dương Hạo phạm vi 3 mét, giống như có một luồng áp lực mạnh mẽ vây quanh. Điều này khiến Tông Lãng cảm thấy khó hiểu.
“Rốt cuộc là cái gì?”, trong lòng hơi động, Tông Lãng đứng dậy đi về phía Dương Hạo. Khi đến gần phạm vi ba mét kia, hân đột nhiên cảm thấy thân thế chìm xuống.
“Trọng lực!”, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ xung quanh tên này lại có một lực
hấp dần cực lớn như vậy.