Ma Tôn - Chương 794
Thôi Tử Ngọc suýt chút nữa phát điên, lẽ nào Dương Hạo làm gì cũng có tâm Phật sao?
“Nữ thí chủ, thật ra ngay khi nhìn thấy cô ta đã biết cô có ý với Dương Hạo, nhưng y đã từ chối cô rồi đúng không?”, Phố Năng cười nói.
Thôi Tử Ngọc không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đại sư, sao ông nhìn ra được vậy. Ta đúng là thích huynh ấy, nhưng không biết vì sao huynh ấy không có hứng thú gì với ta”.
Lúc này Ngô Nhị mới biết những gì trước đây Thôi Tử Ngọc nói với hắn là sự thực. Sự hối hận trong lòng hắn thì không cần phải nhắc đến nữa, nếu Dương Hạo đã từ chối muội, sao muội còn cứng đầu chạy tới Thiên Thành giúp hân chứ, còn liên lụy cả ta đây rơi vào tay đám tiếu ma vương này!
“Ha ha, đây cũng là vì trong tâm Dương Hạo có Phật, có tâm Phật, cho dù là mỹ nữ tuyệt thế thì cũng chỉ là một bộ xương mà thôi”, Phố Năng nghiêm túc nói.
Câu này đã vô cùng nói trúng tâm tư của Thôi Tử Ngọc, trong lòng cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ, đổi với người khác, cô ta có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào đứng trước mặt, nhưng chiêu này của cô ta lại không thề nào phát huy được trước mặt Dương Hạo.
Thôi Tử Ngọc cũng luôn thắc mắc rằng liệu có phải Dương Hạo đang cố tình giả vờ trước mặt mình không, nhưng sau khi cô ta do thám xong mới nhận ra người đàn ông này thực sự khỏng có chút tình cảm nào với mình.
Liệu có phải trên người cõ ta có thứ gì khiến y chán ghét? Tóm lại Thôi Tử Ngọc càng lúc càng cảm thấy tò mò về Dương Hạo, càng muốn làm cho rõ chuyện này.
Mà bây giờ Thôi Tử Ngọc mới biết rằng thì ra Dương Hạo là người có tâm Phật, lẽ nào cho dù cô ta có cố gang thế nào cũng không thế nào khiến y hồi tâm chuyển ý được sao?
“Ha ha, nữ thí chủ, ta cảm thấy nếu như cô muốn có được sự sủng ái của Dương Hạo thì chỉ có một cách”, Phổ Năng cười nói.
Vừa ông ta còn tỏ ra lạnh lùng sát khí với đám người Ngô Nhị nhưng sao bây giờ nhìn thế nào cũng thấy ông ta là một nhà sư hiền lành lương thiện, hơn nữa còn rất lỗi lạc.
Thôi Tử Ngọc buồn bã nói: “Nếu huynh ấy đã có tâm Phật, ta cũng không thế nào khiến huynh ấy hồi tâm chuyến ý được. Lần này giúp huynh ấy xong ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi huynh ấy, vĩnh viền quên đi huynh ấy”.
Phố Năng cau mày nói: “Nữ thí chủ, đây là do cô không đúng rồi”.
Thôi Tử Ngọc ngạc nhiên nói: “Đại sư, ta làm sai gì sao?”
“Cho dù Dương Hạo có tâm Phật, nhưng sao cô có thể từ bỏ được? Người đàn ông có tâm Phật không bắt buộc phảỉ xuất gia, cho dù xuất gia rồi cô cũng có thế trở thành minh phi”, Phổ Năng cười nói.
“Minh phi?” Thôi Tử Ngọc kinh ngạc nói: “Đây là ý gì?”
“Chính là song tu, lẽ nào thí chủ không muốn ở bên cạnh Dương Hạo sao?”, Phố Năng cười nói: “Những người có tâm Phật đều có Minh phi ở bên cạnh, như vậy mới có thế khiến tâm Phật hoàn chỉnh, không biết nữ thí chủ có nguyện ý quy y theo Phật vì Dương Hạo không?”
“Đại sư, ta nguyện ý”, Thôi Tử Ngọc nghe thấy thì ra vần chưa hề hết hi vọng liền tràn đầy vui mừng nói.
Người phụ nữ si tình này vốn đã tuyệt vọng, mà bây giờ biết rằng vẫn còn cơ hội ở bên Dương Hạo, trong lòng lập tức xuất hiện khát vọng, cho dù bắt cô ta bỏ ra càng nhiều cô ta cũng sẽ không từ chối.