Ma Tôn - Chương 795
Tuy nhiên Phổ Năng không phải đang lừa dổi Thôi Tử Ngọc, mà là chân thành tin rằng Dương Hạo quả thực là người có tâm Phật, đương nhiên ông ta cũng che dấu một điểm, Dương Hạo đồng thời cũng là người có tâm Ma.
Phật gia chú trọng đại thiện đại ác, Phật hóa Ma chỉ trong một khoảnh khắc, trong mắt Phố Năng, Dương Hạo có tâm Ma chí cần trải qua điếm hóa là có thế trở thành vệ đạo giả Phật Gia.
Đội ngũ tiếp tục lên đường, thành phần của đội ngũ này vô cùng phức tạp, thậm chí còn xuất hiện những thế lực không tương thích với nhau, ví dụ như cổ Phật nhất mạch và chung cực trọng tại, tuy nhiên có hai thế lực này gia nhập đã cải thiện đáng kế số lượng và chất lượng của đội ngũ Thôi Tử Ngọc vốn không mạnh trước đây.
Đặc biệt là CỐ Phật nhất mạch, Phố Nắng là Thiên Quản bát trọng, ớ trong thế giới Phong Vũ, có mấy người có thể đạt được tới Thiên Quân đỉnh cao, cộng thêm việc Phố Năng luyện Phật Quang Phố Chiếu, một vị Thiên Quân đỉnh cấp cũng không dề dàng hạ được ông ta.
Còn Ngô Nhị là thủ lĩnh của chung cực trọng tài cũng không hề đơn giản, đám người Ngô Nhị ở trước mặt CỔ Phật nhất mạch dường như dể dàng bị trấn áp, nhưng thực chất thực lực của họ rất mạnh, có nảng lực khống chế mạnh mẽ.
Thôi Tử Ngọc đương nhiên không thế chỉ huy đám người Ngô Nhị, nhưng chỉ cần Phổ Năng ở bên cạnh hô một tiếng, Ngô Nhị sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lờỉ của Thôi Tử Ngọc.
Mặt mũi Ngô Nhị không khỏi tái đi, hắn là người có địa vị trong tổ chức chung cực trọng tài, đã khi nào phải chịu uất ức như này. Tuy nhiên Phố Năng muốn hẳn đi thì hẳn mới được đi, muốn hắn xoay vòng thì hắn phải xoay vòng, hoàn toàn không thế phản kháng được, vì vậy Ngô Nhị đóng vai trò là do thám trong đội ngũ này, nói dễ nghe hơn chút thì là tình báo.
Trong lòng đám người Ngô Nhị cảm thấy vô cùng uất ức, như này thực thảm quá đi, bọn họ vổn dĩ là những nhân vật bí ẩn, khó đoán trong thế giới Phong Vũ, người tu luyện nghe tên cũng phải né tránh, nhưng giờ họ đã trờthành những người cấp thấp dể bị điều khiển, việc này làm sao có thế không khiến đám người Ngô Nhị không tức giận cho được?
Nhưng làm gì còn cách nào khác, gặp phải Phổ Năng, cho dù bọn họ không muốn cũng không được. Cộng thêm việc đã ở trong đội ngũ này, nếu như đội ngũ gặp nguy hiếm thì bọn họ cũng không tránh khỏi phiền phức.
Ngô Nhị sắc mặt tái xanh đi tới trước mặt Thôi Tử Ngọc, vừa nhìn là biết chẳng vui vẻ gì nhưng chẳng còn cách nào.
“Có mai phục?”; Thôi Tử Ngọc kinh ngạc hỏi.
Ngô Nhị ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, mặc dù bọn chúng cho rằng không chút sơ hở, nhưng làm sao có thế qua mặt được bọn ta”
“A di đà phật, nữ thí chủ, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa, bần tăng cũng cảm nhận được, dường như có một thế lực nham hiếm đang ấn nấp”, Phổ Năng đồng tình nói: “Ngỏ Nhị, ngươi biết nên làm thế nào đúng không?”
“Cái này, tại hạ biết”, Ngỏ Nhị không khỏi nhéo mũi nói, hắn là gì chứ, còn là thích khách tối cao nữa hay không? Lẽ nào còn có chuyện nào đáng xấu hổ hơn chuyện này sao?
Tuy nhiên Ngỏ Nhị rất nhanh đã phát hiện ra bản thân đoán sai rồi, đám người này không phải nhắm vào hắn, chỉ có thế nói là trùng hợp. Sau khi nói với Phổ Năng phán đoán của mình, Phổ Năng nớ một nụ cười đầy ấn ý nói: “Không cần cái gì cũng phải nói với lão nạp, ờ phương diện này ngươi là chuyên gia, ngươi cứ quyết định đi”.
Dường như vẳn còn chút tôn trọng với hân, sự khó xử trong lòng Ngô Nhị khỏi cần phải nói nữa.