Ma Tôn - Chương 814
không bằng Trương Quỳnh nhưng Trương Quỳnh không thế đánh bại Ầm Vô Mệnh trong thời gian ngắn nên ngược lại không thế hiện được sức mạnh của Trương Quỳnh.
Ngược lại Tân Hoài có sức mạnh của một đôi cánh sải ra, liên tiếp hạ gục mấy tên đệ tử của Âm Ma Mỏn, nửa người trên đều dính máu của đệ tử Âm Ma Môn, còn một nửa là máu của hắn ta, nhưng hắn ta không đế ý đến, đôi mắt đỏ ngầu ngoan cường đánh trả những đòn tấn còng của người bên Âm Ma Môn, khiến Lại Trùng quyết định xuống tay từ chỗ Tân Hoài trước.
Mặc dù Tân Hoài hung hãn nhưng đâu phải là đối thủ của Lại Trùng, Lại Trùng là cường giả Thiẽn Quản thất trọng, hơn nữa có kinh nghiệm chiến đấu khá nhiều, còn mạnh hơn cả Ảm Vô Mệnh.
Mặc dù Âm Vỏ Mệnh có cảnh giới ngang bằng với Lại Trùng nhưng chắc chắn không thể so được với Lại Trùng về mặt đánh trực diện, vì đánh trực diện là điếm yếu của Âm Ma Môn, cách đánh họ mạnh nhất là âm thầm tính toán đánh lén, từ điều này có thể nói là khá giống với trọng tài tối thượng.
Mà Du Thần Giáo của Lại Trùng vốn dĩ là một tố chức tập hợp từ đạo tặc và tu luyện, trải qua biết bao trận chiến đảm máu, khả năng thực chiến được xem là vô song trong thế giới Phong Vũ, cho đến bây giờ đối thủ mà họ gặp được cũng chí có một tổ chức trọng tài tối thượng mà thôi.
Trương Quỳnh không khỏi đổi sắc, ông ta không ngờ Lại Trùng sẽ ra tay đối phó với Tân Hoài, ông ta đã nhìn ra Lại Trùng là một đối thủ rất mạnh nhưng là vì thấy Lại Trùng không tham chiến nên ông ta lại cảm thấy yên tâm không ít, nhưng bây giờ ông ta bị Âm Vô Mệnh dây dưa mãi không buông, không thể thoát thản thì lại thấy Tân Hoài sắp thua thảm hại trong tay Lại Trùng.
Tân Hoài là đệ tử của Trương Quỳnh, ông ta rất yêu quý Tân Hoài, xem Tân Hoài còn quan trọng hơn tính mạng của mình, bây giờ thấy Tân Hoài gặp nguy hiếm, ông ta như phát điên liên tục ra đòn tấn công với Âm Vô Mệnh, nhưng Âm Vô Mệnh nào dễ đối phó như vậy, nên ông ta cũng không thể thoát khỏi vòng chiến của Âm Vô Mệnh trong thời gian ngẳn. Ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, xem ra số mệnh đệ tử này của mình sấp giống Ưng Tử Hùng rồi.
Tân Hoài cũng cảm nhận được mối nguy hiểm của mình, hắn ta không khỏi hoảng hốt, mặc kệ mọi thứ triển khai tuyệt kỹ “Huyền Dương Tam Điệp Quyền” của Huyền Hoa Tỏng đánh về phía Lại Trùng.
Ba luồng sáng màu vàng hóa thành năng lượng cực lớn, ánh sáng chói mắt có sức mạnh vô địch, tràn đầy uy lực của sức mạnh, nếu gặp phải đối thủ cùng cấp bậc chắc sẽ đánh bại trong một chiêu.
Tiếc là thực lực và cảnh giới của Lại Trùng cao hơn Tân Hoài, gã nớ nụ cười hiếm ác rồi tung ra một cú đấm tạo ra sức hủy diệt vô song, đây mới là sức mạnh thật sự, chèn ép đòn tấn công của Tân Hoài không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.
“Thôi xong”, ánh mắt Tân Hoài cũng không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, lúc này hắn ta mới biết hóa ra thực lực của Lại Trùng lại cao đến thế, nực cười là mình lại tự cao tự đại cứ nghĩThiên Quân ngũ trọng của mình có thế bất khả chiến bại với cùng cảnh giới, bây giờ xem ra nực cười biết nhường nào.
Hắn ta cảm thấy tức ngực, khó thở, hoàn toàn không thế đỡ đòn được dưới áp lực như vậy, biết trước như thế mình nên cố gắng hơn có lẽ sẽ không gặp nguy hiếm như bây giờ, hiện giờ hối hận còn cơhộỉ nữa sao?
Ngay khi Tân Hoài nghĩ mạng sống của mình sắp cách mình càng xa thì đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh lao đến đối phương từ bên cạnh mình, như rồng gầm hổ gào, tạo ra một đòn chưởng năng lượng dường như có thể phá vỡ hết vạn vật trên thế giới, chậm rãi lao đến tấn công vào Lại Trùng.