Màn Phản Kích Đỉnh Cao - Chương 2
5
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trên tầng.
Gã chồng say rượu lại đánh vợ nữa. Trước đây cũng xảy ra vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ dừng lại sau khi hàng xóm báo cảnh sát can thiệp rồi lại đâu vào đấy.
Nhưng lần này tiếng đập đánh không hề ngớt, dường như chẳng ai báo cảnh sát cả.
Tôi chịu hết nổi, gọi ngay 110.
Sau đó, tôi vào bếp, lấy một con dao rồi lao lên tầng.
Gõ cửa, vừa mở ra là mùi rượu nồng nặc bốc thẳng vào mặt.
Người đàn ông trừng mắt đầy hung hãn:
“Con đàn bà chết tiệt, cô định làm gì?”
Tôi điềm tĩnh giơ con dao lên.
“Thử đánh phụ nữ thêm lần nữa xem.”
Có lẽ sự điên cuồng lạnh lẽo trong ánh mắt tôi khiến hắn sợ, tỉnh rượu được một nửa.
“Hâm à? Đúng là đồ điên! Cô tưởng giết tôi thật được à?”
Tôi lướt qua hắn, nhìn người phụ nữ co ro ở góc tường. Ánh mắt chị ta run rẩy, sợ hãi. Nhưng đúng lúc chạm phải ánh mắt tôi, chị ta bỗng như có được một chút dũng khí.
Tên đàn ông trừng mắt định vung tay đánh người.
Ngay lúc đó, người phụ nữ sau lưng bất ngờ cầm gậy bóng chày lao tới, giáng thẳng một cú vào lưng hắn.
Hắn quỵ xuống vì đau.
Cảnh sát cũng vừa tới nơi, nhanh chóng khống chế tên vũ phu.
Chúng tôi bị đưa về đồn để lấy lời khai. Lúc làm thủ tục, một viên cảnh sát hỏi tôi có cần gọi người nhà không.
Tôi chỉ đáp:
“Không cần. Tôi không có người thân.”
6
Khoảng năm giờ sáng, Chu Kỳ mới xuất hiện – là ban quản lý khu nhà gọi báo cho anh rằng tôi bị đưa về đồn công an.
Anh bước vào, mặt đầy khó chịu, lao tới mắng xối xả:
“Lo chuyện bao đồng cái gì? Trên dưới khu này ai như em suốt ngày chen vào chuyện người khác? Vợ chồng nhà người ta đánh nhau thì liên quan gì đến em? Chúng ta sắp cưới đến nơi rồi, em không thể an phận chút được à?”
“Sau này sẽ không có nữa.”
Lúc ấy anh mới dịu giọng, chợt thấy vết thương trên tay tôi:
“Thôi, để anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không sao đâu, chỉ là vết xước nhẹ thôi.”
Ra khỏi đồn, tôi thấy Tống Noãn Noãn đang ngồi ở ghế phụ xe anh. Trong xe vẫn còn dây ruy băng, bóng bay mừng sinh nhật chưa kịp dọn.
Tôi bước ra lề đường định bắt taxi.
Chu Kỳ kéo tay tôi lại:
“Lại phát điên gì nữa đấy?”
Tôi nhìn anh, lòng bỗng trĩu nặng.
“Chu Kỳ, hôm qua tôi không ngủ được. Để tôi về nghỉ một chút có được không?”
Chỉ còn một ngày nữa là tôi rời khỏi nơi này. Những con người và chuyện rối ren này… không đáng để lãng phí thêm chút sức lực nào nữa.
Tống Noãn Noãn xuống xe, nói bằng giọng ngọt như đường:
“Thầy Chu, để chị Kiều tự bắt xe về đi. Chúng ta còn phải tới dự hội thảo mà.”
Chu Kỳ như cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ cau mày.
Trong lúc anh còn đang do dự, tôi đã gọi xong taxi.
Về đến nhà, tôi ngủ một giấc sâu. Tỉnh dậy mới thấy Chu Kỳ gọi lỡ rất nhiều cuộc, để lại tin nhắn nói sẽ về ăn tối với tôi.
Chắc là áy náy rồi.
Bên nhóm chat công ty tổ chức đám cưới nhắn tôi xác nhận lại quy trình đón dâu ngày mai. Tôi hờ hững nhắn lại một chữ: “Được.”
Chiếc váy cưới từ cửa hàng đã được gửi đến, tôi cất nó vào tủ.
Nếu tối nay Chu Kỳ về, có lẽ chúng tôi vẫn có thể ngồi lại nói chuyện như hai người trưởng thành.
Tiếc là, tôi chờ đến tận nửa đêm… vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.
Ba giờ sáng, tôi phải ra sân bay.
Không thể đợi thêm nữa, tôi xách hành lý chuẩn bị ra ngoài bắt xe.
Khi tôi đang đứng ven đường đón taxi, một chiếc xe chầm chậm dừng trước mặt.
“Em định đi đâu? Để chị đưa em đi.”
7
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy thương tích.
Là người phụ nữ bị chồng bạo hành ở tầng trên. Cô ấy cười với tôi – một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Đường Nam Hoài đang tắc vì tai nạn, giờ gọi xe phải chờ ít nhất nửa tiếng.”
Cô ấy liếc qua hành lý của tôi, giọng bình thản:
“Cô đi sân bay đúng không?”
Cô xuống xe, mở cốp, xếp hành lý của tôi vào rồi mở cửa ghế phụ ra hiệu tôi lên xe.
Tôi hơi do dự một chút, rồi cũng bước vào.
Cô ấy lái rất giỏi, né được tuyến đường kẹt xe, không cần lên cao tốc, một tiếng sau đã đưa tôi đến sân bay.
Trước khi xuống xe, cô chúc tôi thượng lộ bình an.
Tôi ôm cô một cái. Cô tựa đầu vào vai tôi, khẽ nói:
“Tôi là Lâm Lâm, từng là một trong những tay đua nữ xuất sắc nhất Giang Thành.”
“Đêm qua, nếu cô không xuất hiện… tôi vốn định cùng tên khốn kia đồng quy vu tận.”
“Cả cô và tôi… đều không nên bị giam cầm ở nơi này.”
Nói xong, Lâm Lâm lên xe rời đi.
8
Tám tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Đức.
Vừa bật máy lên, tôi đã nhận được cuộc gọi của Chu Kỳ.
Giọng anh giận dữ như muốn nổ tung:
“Em đi đâu rồi hả? Đoàn rước dâu đang đợi như mấy thằng ngốc dưới nhà!”
“Khách khứa trong khách sạn đều đến đủ cả, em để anh ăn nói với người ta kiểu gì?”
Tôi nghe thấy tiếng Tống Noãn Noãn từ đầu dây bên kia:
“Chị Kiều sao lại vô trách nhiệm thế này chứ, chẳng phải để người ta chê cười rồi sao? Thầy Chu, đừng lo, em nghĩ cách giúp thầy ngay!”
Giúp? Cô ta mặc váy phù dâu còn lộng lẫy hơn cả cô dâu, không phải sẵn sàng đóng vai chính luôn rồi sao?
Tôi cất giọng nhẹ tênh:
“Chu Kỳ, mình chia tay đi.”
Bên kia im lặng ba giây, rồi giọng gào rú của anh vang lên:
“Thẩm Kiều, em đang giỡn mặt với anh đấy à?”
Giây phút ấy, tôi chẳng thấy hả hê hay đắc thắng gì cả. Chỉ thấy nhẹ nhõm và thanh thản.
“Thẩm Kiều, em nói đi chứ! Năm năm tình cảm này em xem là gì?”
Chu Kỳ vốn là người nho nhã, rất ít khi chửi thề. Giờ nổi giận đến vậy, chắc là thực sự phát điên rồi.