Mạn Vân Thư - Chương 1
01
Phạm Dương Lư thị, một sớm sụp đổ.
Trương Mậu vừa trở về, còn chưa kịp thay quan phục, đã vội vã bước vào, lông mày nhíu chặt:
“Ngày hôm nay, ta thấy tên Lư biểu muội nhà nàng trong danh sách của quan trên, đúng là nằm ở quyển đầu của danh sách Giáo Phường Ty.”
Trương Mậu là một tiểu quan ở Giáo Phường Ty.
Ta siết chặt chén trà trong tay, sắc mặt không đổi, thong thả nói:
“Xem ra Lư biểu muội của ta cũng thật tài hoa, xứng đáng xếp vào quyển đầu của Giáo Phường.”
Trương Mậu tỏ vẻ không vui:
“Nàng ấy là biểu muội ruột của nàng, sao nàng lại có thể so sánh nàng ấy với đám kỹ nữ tiện tịch kia? Trước kia nàng nhận được bao nhiêu ân huệ từ nàng ấy, đến cả việc nhi tử nhà ta vào học ở tộc học Lư gia cũng là nhờ nàng ấy giúp đỡ. Khi xưa nàng đối đãi nàng ấy chu đáo biết bao, nay nàng ấy gặp nạn, mà nàng lại — đúng là vong ân phụ nghĩa!”
Ta bật cười lạnh lùng, không đáp một lời.
Mẫu thân của Lư Thi Tình là cô cô của ta, năm xưa vì gả vào Lư thị danh môn mà vét sạch của hồi môn nhà họ Bùi chúng ta.
Đến mức cả Bùi gia bị thiên hạ chê cười là “nhà hồi môn”.
Bao năm nay, Bùi gia đã đưa cho Lư gia bao nhiêu tài vật? Bọn họ được lợi, ta cũng không lỗ, chẳng qua là có qua có lại mà thôi!
Ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
“Gì mà hốt hoảng? Lư thị là đại tộc, Lư Thi Tình ắt có người trong lòng nâng đỡ.”
Trương Mậu càng thêm tức giận:
“Biểu muội là người thanh khiết như băng như ngọc, làm gì có ai trong lòng? Nàng đừng sỉ nhục sự trong sạch của nàng ấy! Nàng chẳng qua chỉ vì ghen tị nàng ấy xuất thân cao môn, còn nàng chỉ là nữ nhi thương nhân mà thôi.”
Ta im lặng không nói, trong lòng thầm tính toán: đời này, phải gi.t sạch đôi cẩu nam nữ này như thế nào.
Trương Mậu đi tới đi lui trong phòng, bỗng như nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng quắc nhìn ta:
“Chìa khóa nhà kho đâu? Mau lấy một phần của hồi môn của nàng, ta đem đi lo liệu chút, ngày mai nàng cùng ta đến thăm biểu muội Lư gia, không, ngay đêm nay đi luôn!”
Ta cười khẩy: “Gấp vậy làm gì, định đi đầu thai chắc? Tự chàng đi đi, dù sao ta cũng không đi.”
Trương Mậu giận dữ, vung tay tát mạnh một cái: “Rốt cuộc nàng có đi hay không?!”
Kiếp trước, Trương Mậu chưa từng đánh ta.
Đây là lần đầu tiên ta chống đối hắn, nhưng lại thấy toàn thân máu nóng sôi trào.
Ta nhấc ghế lên, hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng:
“Biểu muội đến rồi à? Mau vào ngồi.”
Trương Mậu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ quay đầu lại, ta cân nhắc sức nặng trong tay, bất ngờ nện mạnh xuống sau gáy hắn.
Trương Mậu trừng to mắt, không thể tin nổi mà ngã xuống.
02
“Phụ thân!”
Trương Luân đến dùng bữa tối, không ngờ lại bắt gặp một màn như vậy. Hắn lao đến lay mạnh Trương Mậu hai cái, xác nhận người vẫn còn sống, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn ta:
“Mẫu thân sao lại có thể độc ác như vậy? Đánh phụ thân mạnh như vậy chẳng khác nào mưu sát!”
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Đây chính là hài tử do ta dứt ruột sinh ra, từng mang danh thần đồng, vậy mà chẳng buồn để ý sống chết của ta, lại âu yếm gọi kẻ khác là mẹ.
Khi phụ thân hắn đánh ta, hắn không mở miệng.
Khi ta đánh phụ thân hắn, hắn liền lập tức nhảy ra bênh vực.
Trương Luân bị ánh mắt ta nhìn đến chột dạ.
Ta bật cười, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Đúng vậy, ta chính là người độc ác đấy, ngươi làm gì được ta?”
Trương Luân tức đến đỏ cả mắt: “Sao ta lại có một người mẹ độc ác hèn hạ như vậy!”
Ta vung tay tát cho hắn một cái: “Sao ta lại sinh ra một nhi tử lang tâm cẩu phế như ngươi? Người đâu, thi hành gia pháp!”
Trương Luân bị lột quần, giữa thanh thiên bạch nhật bị đánh hai mươi đại bản.
Ta phe phẩy quạt đứng dưới hành lang, thưởng thức cặp mông trắng nõn của Trương Luân, cười vô cùng thoải mái.
Mới đánh được năm bản, gã sai vặt bên người Trương Luân đã bắt đầu cầu xin:
“Phu nhân, xin người tha cho thiếu gia!”
Trương Luân miệng cứng hơn mông: “Không cần cầu xin bà ta! Vừa nãy còn đánh cả phụ thân ta, loại phụ nhân chua ngoa này, cầu xin bà ta làm gì!”
Tiểu nha hoàn thông phòng của Trương Mậu vốn đang đứng xem trò vui, lúc này lại sốt ruột:
“Phu nhân đánh lão gia thật sao?”
Ta nhếch môi cười, chỉ vào dấu tay trên mặt:
“Ý ngươi là hắn có thể đánh ta, nhưng ta không được hoàn thủ?”
Tiểu nha hoàn thông phòng của Trương Mậu lập tức câm miệng.
Ta ăn một thìa băng, nhàn nhã nói:
“Xưng mẫu thân là phụ nhân chua ngoa, cộng thêm mười bản nữa.”
Trương Luân: “…”
Ma ma thi hành gia pháp cũng có một nhi tử, vô thức ra tay mạnh hơn vài phần, cuối cùng Trương Luân cũng kêu gào thảm thiết.
“Bà chỉ là kẻ xuất thân từ nuôi ngựa, chính vì bà mà ta bị ức hiếp trong tộc học Lư gia! Ta không nói sai, bà đúng là phụ nhân chua ngoa! Nếu mẫu thân ta là di mẫu Lư gia, ta chắc chắn đã công thành danh toại!”
Ta giận dữ, ác khí trỗi dậy, giật lấy bản tử trong tay ma ma, hung hăng quất xuống.
Trương Mậu đau đến mức bật dậy: “Bà dám đánh ta như vậy! Minh Yên, mau đỡ ta dậy, chúng ta tới chỗ di mẫu!”
Ta không nhịn được bật cười.
Lư gia đã sụp đổ, ta xem các ngươi còn định về đâu!
Nhìn Trương Mậu như con ngỗng què tập tễnh chạy đi, ta phân phó:
“Nếu thiếu gia quay về, chưa có lệnh của ta, ai cũng không được mở cửa. Trái lệnh, bán đi!”
Chúng nhân đồng thanh lĩnh mệnh.
Người gác cổng hấp tấp chạy tới, tay cầm một phong thư.
Là huyết thư của Lư biểu muội, từng nét chữ thấm máu, cầu xin Trương Mậu cứu nàng ta.
“Giờ Thìn ngày mai sẽ làm lại hộ tịch, hoàn toàn trở thành quan kỹ không thể lộ mặt, tỷ phu, xin hãy cứu muội!”
Ta bật cười lạnh một tiếng, tiện tay ném thẳng vào lò than.
Một khi hộ tịch mới được làm xong, từ dung mạo, vóc dáng, đến cả nốt ruồi trên người cũng đều bị ghi chép lại, Trương Mậu có leo cao thế nào, cũng không thể thực hiện chuyện mượn xác hoàn hồn lừa trên dối dưới.
Lư Thi Tình, số kiếp trở thành quan kỹ, coi như đã định.
03
“Phụ thân vẫn chưa hồi âm sao?”
Sau khi trọng sinh, ta lập tức cho người gửi thư khẩn cầu cứu phụ thân.
“Lão gia nói dọc đường gặp chút trở ngại, trước tiên sai người mang thuốc tới cùng một phong thư.”
Trong thư, giọng điệu của phụ thân vô cùng lo lắng, nói rằng ông gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường, phải trễ ba bốn ngày mới tới kịp, dặn ta tạm thời trì hoãn Trương Mậu, đợi ông đến rồi quyết định.
Thuốc được gửi tới là loại khiến người ta hôn mê bất tỉnh.
“Mang cho bọn họ uống, rồi phái người đến nha môn xin nghỉ. Hai ngày tới Trương Mậu khỏi phải đi trực.”
Thái độ của ta bình thản, nhưng ánh mắt đầy tính toán.
Thái Hoà có phần lo lắng:
“Phu nhân, nếu cô gia biết Lư tiểu thư thật sự trở thành quan kỹ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho người…”
“Thái Hoà, nếu tối nay ta theo Trương Mậu đến đó, người trở thành quan kỹ chính là ta.”
Không chỉ có vậy.
Kiếp trước, Trương Mậu vừa sợ tự tay giết ta sẽ mang nghiệp báo, vừa sợ ta tiết lộ bí mật. Ngay tại chỗ, hắn cưỡng ép ta uống một bình thuốc tẩy rỉ sắt. Cổ họng ta bị ăn mòn, mấy ngày không ăn không uống, từ đó vĩnh viễn không nói được nữa.
Quan kỹ không thể nói chuyện thì chẳng khác nào phế nhân.
Trương Mậu là quan ở Giáo Phường Ty, chỉ cần một tờ công văn là có thể dễ dàng chuyển ta tới doanh trại Tây Bắc, làm quân kỹ.
Đêm trước khi bị đưa đi doanh trại, Trương Mậu – kẻ chưa từng đến thăm ta lần nào, ném xuống trước mặt ta một cây kéo:
“Quân kỹ không xứng làm mẫu thân của hậu nhân Trương gia. Nghĩ đến tiền đồ của nhi tử đi. Nếu nàng tự sát, ta có thể để nàng được chôn trong phần mộ tổ của Trương gia!”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, dám chắc ta sẽ vì con mà chọn cái chết.
Nhưng ta không ngờ, nhi tử cũng ngả về phía Lư Thi Tình.
Ngày ta ôm hận mà chết, linh hồn ta từ bãi tha ma bay trở về Trương gia, chứng kiến vẻ mặt hân hoan của Trương Luân khi đối diện Lư Thi Tình — nụ cười đó khiến linh hồn ta tan nát, đau thấu tâm can!
Thái Hoà mặt đầy kinh hãi, không thể tin nổi.
“Thiếu gia… lẽ nào…”
Nghĩ tới đây, hận ý trong lòng ta bùng cháy mãnh liệt. Chỉ để hắn hôn mê thôi sao?
Không! Không đủ!
Bình thuốc kia, chua chát cay bỏng, đốt cháy cổ họng và ruột gan ta, càng thiêu đốt linh hồn ta!
Trương Mậu nhất định phải nếm thử tư vị đó.
Ta vén váy, lao về phía thư phòng của Trương Mậu.
Bình thuốc tẩy rỉ sắt kia, chắc chắn hôm nay hắn đã chuẩn bị sẵn.
Ta cầm lấy bình rượu, bóp cằm hắn, định ép hắn uống cho bằng được.
Thái Hoà sợ đến mềm nhũn cả chân, liều mạng giữ chặt lấy ta:
“Phu nhân, không được đâu! Nếu lão gia tỉnh lại mà báo quan, người sẽ bị xử tội mưu sát trượng phu, phải vào đại lao đấy! Chúng ta nên tính toán lâu dài… từ từ mà tính!”
“Hắn không chết được đâu, yên tâm. Cả trên dưới Trương gia đều là của hồi môn theo ta gả tới, hắn dám báo quan, ta liền đánh gãy chân hắn!”
Dứt lời, ta liền dốc nửa bình vào miệng hắn.
Trương Mậu vô thức nuốt xuống, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Một luồng khoái cảm dâng lên trong lòng ta — nếu trọng sinh mà ta vẫn tiếp tục nhẫn nhịn dè dặt, vậy thì sống lại để làm gì?
Dù có chết, ta cũng phải chết oanh oanh liệt liệt! Còn hơn làm cô hồn quỷ đói nằm ngoài bãi tha ma, bị chó hoang xâu xé!
Sáng hôm sau, Lư Thi Tình lại gửi một phong thư, chất vấn vì sao Trương Mậu không đến cứu nàng, nói rằng tiền bạc trên người đều đã tiêu sạch, từ nay về sau không còn ai giúp đưa thư, nếu thật sự phải mất đi trinh tiết thì nàng chỉ còn con đường chết để giữ trọn thanh danh.
Có lẽ để khơi dậy lòng thương xót trong Trương Mậu, thư còn kèm theo một chiếc kết đồng tâm.
Chiếc kết đã cũ, vấy bẩn loang lổ.
Ta nhìn kỹ một chút — chẳng phải đây là cái ta từng tự tay thêu cho Trương Mậu sao?
Sử dụng tơ kim tàm cực kỳ hiếm gặp.
Sau đó Trương Mậu nói làm mất rồi, không ngờ lại đưa cho Lư Thi Tình!
Trải qua sinh tử, ta đã sớm chẳng còn vướng bận với thứ gọi là tình ái.
Ta tiện tay ném kết vào lò than, đốt sạch không chừa một mảnh.
“Đến Giáo Phường Ty.”