Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 67
Vừa dứt lời thì căn phòng KTV ầm ầm giai điệu sôi động, tiếng hát như quả bom nguyên tử dội thẳng vào không trung, bùm cái một muốn nổ tung!
Nhan Lam bịt tai, nhìn thấy người bên cạnh nhíu mày tức giận bỏ ra ngoài.
“Lăng tổng, anh không sao chứ?”
Nhan Lam dù đã có hơi men trong người, cô không tỉnh táo lắm nhưng cũng không tới cái độ mất đi kiểm soát.
Cô thấy bước chân của Lăng Tử Quân có chút loạng choạng nên liền tiến tới đỡ anh, không hiểu sao tay vừa chạm liền nhận ra thân nhiệt của người đàn ông nọ nóng đến kinh người!
Cô hốt hoảng ngẩng mặt nhìn: “Lăng tổng à… anh phát sốt sao?”
Sườn mặt của người đàn ông kia hơi đỏ lên, hơi men nồng đến nổi cô đứng gần một chút liền có thể tường tận ngửi thấy được. Gò má Nhan Lam đỏ ửng, cô ngẩng mặt, phát hiện đôi mắt hút hồn đen đục ấy đang nhìn cô, Lăng Tử Quân gắng gượng nắm lấy tay Nhan Lam để đứng vững.
“Nóng quá.”
Giọng nói quyến rũ bật thốt, người đàn ông kia vừa được Nhan Lam dìu đi vừa đưa tay cởi cúc áo.
Bất tri bất giác hai người dính chặt lấy nhau không buông.
Lăng Tử Quân kéo cô vào trong một góc hành lang không có người lui tới, ánh sáng ngoài xa không chen vào được nơi này. Anh không kiềm chế được mình mà đẩy Nhan Lam vào sát góc tường, giữ chặt hai tay cô trên đầu, chế trụ đôi môi anh đào xinh đẹp động lòng người mà lâu nay anh vẫn luôn ngày đêm khao khát!
“Lăng- Lăng tổng!”
Nhan Lam hoảng hốt mở to mắt. Mà phía đối diện người đàn ông kia nghe thấy cách xưng hô xa cách này liền nhíu mày.
“Gọi tôi là Tử Quân.”
“Ưm…”
Tiếng môi lưỡi hai người va chạm vang lên từng tiếng ái muội ướt át, hơi thở dồn dập xen kẽ sự rên rỉ thỏa mãn đến phát ngượng.
Động tác của Lăng Tử Quân mang theo chút thô bạo kéo chiếc áo sơ mi trắng của Nhan Lam, anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ thanh mãnh của cô. Hít vào một hơi thật sâu, tường tận cảm nhận mùi hương dịu ngọt quen thuộc.
“Tiểu Lam… Tiểu Lam…”
Lời nói lúc đó tựa như có ma lực hút hồn, Nhan Lam vừa sợ lại vừa như khuất phục trước cám dỗ này.
Cô đưa tay đỡ lấy trước ngược của người đàn ông kia, run run quẫn bách nghiêng đầu, cảm nhận rõ ràng hơi nóng hầm hập của Lăng Tử Quân đang phả trên cần cổ mình.
Chụt một tiếng, đôi môi lạnh như băng đó mút lấy cổ cô. Bàn tay thon thả luồn sâu vào cổ áo…
“Khoan đã!”
Nhan Lam thở hổn hển, cô hoảng loạn đỡ tay anh, vẻ mặt như sắp khóc.
“Ở- ở đây không được…”
Là ở đây không được, chứ không phải là từ chối.
Lăng Tử Quân sững sờ nhìn cô gái đang ngượng ngùng kia, vành tai của Nhan Lam đỏ ửng, rõ ràng ở cái nơi chật hẹp thiếu ánh sáng như thế vậy mà anh vẫn có thể dễ dàng thấy được biểu cảm của cô.
Thuốc dần phát tác, cơ thể của Lăng Tử Quân nóng lên như sắp nổ tung, bụng dưới râm ran cảm giác khó chịu đến bức người, đầu óc anh hiện tại cũng không còn nghĩ được điều gì khác nữa.
Anh không muốn tổn thương cô gái này chút nào…
Anh biết Nhan Lam không có tình cảm với anh. Suốt những năm nay cô không còn là cô gái hoạt bát như ngày xưa nữa, không còn suốt ngày bám theo anh, trên môi rạng rỡ nụ cười tựa nắng xuân.
Nhan Lam của hiện tại luôn đối với anh khách sáo vô cùng, xem anh như ông chủ thực sự, chưa bao giờ thoải mái khi ở bên cạnh anh.
Lăng Tử Quân biết cô trước kia đã từng hẹn hò với anh trai anh, điều Lăng Tử Quân vẫn luôn hối tiếc nhất chính là khi đó đã không mạnh dạn tỏ tình với cô, đợi đến khi nhìn thấy cô thuộc về vòng tay của người đàn ông khác thì lại ân hận không thôi.
Năm trước Lăng Tử Phong đi Mỹ, Nhan Lam và anh ấy chia tay, thật lòng Lăng Tử Quân đã luôn muốn thổ lộ tình cảm của mình. Thế nhưng Nhan Lam vẫn như cũ né tránh anh, đối mặt với một cô gái lạnh lùng vẫn luôn cự tuyệt như vậy Lăng Tử Quân thật lòng không biết phải làm sao.
Anh nghĩ có lẽ cô không thích anh, trước giờ cô vẫn luôn yêu Lăng Tử Phong.
Vốn dĩ hai người lúc này chia tay vì Lăng Tử Phong đi Mỹ mà thôi, Nhan Lam yêu Lăng Tử Phong đến vậy đương nhiên không dễ dàng tiếp nhận được tình cảm của anh.
Hiện tại Lăng Tử Quân cưỡng hôn Nhan Lam, nhìn thấy vành mắt cô đỏ hoen, lòng anh thực sự rất rối loạn.
Cảm giác đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm sâu vào trái tim mình vậy, ai đó nhẫn tâm ghì chặt tay đem con dao nhọn hoắc kia đẩy sâu vào lồng ngực, vặn một cái thật mạnh, máu đỏ túa ra như tắm, toàn bộ bi thương đều theo đó dâng trào.
Không lẽ cái hôn này thực sự khiến cô chán ghét đến mức đó sao?
Gương mặt người đàn ông kia hiện lên nét bi ai. Anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi lui người ra xa.
“Xin lỗi…”
Nhưng trong vài giây ngắn ngủi sau đó, người phụ nữ vốn đang e lệ khóc đằng kia lại mạnh dạn tiến tới nắm lấy cổ áo anh.
Gương mặt người đàn ông kia hiện lên nét bi ai. Anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi lui người ra xa.
“Xin lỗi…”
Nhưng trong vài giây ngắn ngủi sau đó, người phụ nữ vốn đang e lệ khóc đằng kia lại mạnh dạn tiến tới nắm lấy cổ áo anh.
Dường như cô đã hạ quyết tâm phải làm được việc này, thấy đôi mắt đang ầng ậng ánh nước của cô sao kiên định quá thể, nhìn thấy Nhan Lam nhón chân lên vô cùng khó khăn, cô kéo ghì vai anh xuống, đặt lên môi Lăng Tử Quân một nụ hôn.
“Đừng đi!”
Đừng đi…
Cứ như thế hai người không nói thêm mấy lời dư thừa đã tự ngầm hiểu ý tứ của đối phương.
Những nụ hôn nóng bỏng cứ thế kéo dài, đôi bên dây dưa quấn quýt lấy nhau không buông.
Có những chuyện không cần phải nói rõ ràng hay là thật cụ thể, chỉ cần một ánh mắt, hay là nụ cười thỏa mãn lúc này, giữa bọn họ cứ như thế bước vào cuộc sống của đối phương.
“Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ ra vậy?”
Thanh âm bất ngờ thốt lên của người đàn ông kia thành công thu hút sự chú ý của Nhan Lam.
Cô hoàn hồn nhìn vào chiếc gương trên tường, lúc này phát hiện ánh mắt của người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhan Lam chột dạ, cảm thấy cần cổ mình nhột nhạt không hiểu lý do. Cô cúi thấp đầu rồi nhẹ giọng lắp bắp:
“Không- không nghĩ gì cả…”
Mải mê rong ruổi trong những dòng suy nghĩ phức tạp, không rõ từ lúc nào bọn họ đã tắm rửa xong xuôi, cô và anh đang mặc áo tắm rồi đứng ở chỗ này lau khô tóc.
Khăn bông mềm mại phủ xuống đầu cô, Nhan Lam có chút bất ngờ nhìn vào gương thấy Lăng Tử Quân đang lau tóc cho mình.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang cẩn thận xoa xoa tóc cô, Nhan Lam không kìm được xúc động cảm thấy giống như lên tiên vậy.
Một đêm trôi qua mà có rất nhiều sự biến đổi, nếu là trước kia thì Nhan Lam có nghĩ cũng không dám nghĩ một ngày cô sẽ cùng người đàn ông mà mình thầm yêu ngủ chung trên một chiếc giường, còn tắm chung trong một bồn nắm nữa chứ!
Càng đừng nói đến hiện tại, sau đêm mặn nồng lại được người ấy ân cần lau khô tóc cho.
Đầu óc cứ lâng lâng như lên mây, Nhan Lam đứng ngơ ngẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hồi lâu không nói gì.
Lăng Tử Quân thấy cô như thế thì chuyên tâm lau tóc như cũ, dù trước giờ chưa từng làm qua việc này nhưng động tác lại thành thục đến lạ.
Ngón tay anh nhẹ vuốt những sợi tóc mềm mượt của cô, hương dầu gội thanh mát lan tràn cõi lòng tựa như đang đưa Lăng Tử Quân đến một vùng trời mới vậy.
Vốn cứ nghĩ sau một đêm mọi chuyện sẽ trở nên ầm ĩ lắm chứ, nhưng ngoài dự đoán là giữa bọn họ đến tận thời điểm này vẫn chưa từng một lần đề cập đến việc bồi thường gì cho tổn thất đêm hôm qua.