Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 80
Lúc đó trái tim của Nhan Lam thật sự rất khốn khổ.
Cô ăn bát cơm mãi không xong, cuối tuần nào cũng là chuỗi thời gian dài đằng đẵng đầy gian nan.
–
Quá khứ như một thước phim trôi chậm trình chiếu lại trong kí ức cô, Nhan Lam ngồi bần thần hồi lâu, Lăng Tử Phong phải gọi Nhan Lam mấy lần thì cô mới hoàn hồn.
Cô nhìn người đàn ông kia, phát hiện anh đang nhíu mày không vui, Nhan Lam lúc này chỉ biết cười trừ.
Những chuyện của quá khứ đâu phải là cô không nhớ, thật chất cô nhớ rất rõ là đằng khác.
“Em nhớ chứ, em đương nhiên nhớ rõ vì sao mình giả làm bạn gái anh. Lúc đó em thật sự đã tuyệt vọng lắm, bởi vì bản thân tỏ tình thất bại, à không…” cô bật cười, nụ cười có chút chua chát.
“Cũng không thể gọi là thất bại được, vốn dĩ em còn không có gan đứng trước mặt anh ấy bày tỏ tâm ý của em.”
Nhan Lam thật sự rất ngưỡng mộ Kiều Thể Vi.
Đã bao đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, cô ước mình có thể dũng cảm bằng một phần của cô gái nhỏ ấy.
Em ấy có thể vì người mình yêu mà lấy hết can đảm tỏ tình, còn cô thì sao chứ? Ngay từ đầu người thua đã là Nhan Lam rồi, cô thua người ta vì không thể lớn lên bên cạnh Lăng Tử Quân, thua người ta về tuổi trẻ, thua người ta về sắc vóc… hay…
Em ấy có thể vì người mình yêu mà lấy hết can đảm tỏ tình, còn cô thì sao chứ? Ngay từ đầu người thua đã là Nhan Lam rồi, cô thua người ta vì không thể lớn lên bên cạnh Lăng Tử Quân, thua người ta về tuổi trẻ, thua người ta về sắc vóc… hay…
Hay cái cô thật sự thua thiệt chỉ là cô không đủ sức mạnh để biểu đạt chút chân tâm này?
Thấy tâm tình Nhan Lam không tốt, Lăng Tử Phong cũng không vui vẻ gì. Chỉ là anh ta càng không muốn Nhan Lam tiếp tục đi vào vết xe đổ ngày xưa, dốc hết tâm sức yêu Lăng Tử Quân, cuối cùng chẳng nhận lại được gì.
Biết trước kết cục, vì sao con người vẫn cứ ngoan cố đâm đầu vào để tự hủy hoại chính mình chứ?
Năm đó là Lăng Tử Phong đã ủng hộ Kiều Thể Vi tỏ tình. Chỉ là anh không ngờ cảnh tượng đó vừa vặn lại được Nhan Lam nhìn thấy.
Lăng Tử Quân không hề thích Kiều Thể Vi, dẫu cho hai người họ có là thanh mai trúc mã, tình cảm của Lăng Tử Quân trước sau như một không thay đổi, chỉ xem Kiều Thể Vi là em gái mà thôi, một đứa em gái nhỏ mà Lăng Tử Quân chưa từng chú ý tới.
Đối với tâm tính người em trai này, Lăng Tử Phong hiểu rõ hơn ai hết. Người mà Lăng Tử Quân thực sự thích chính là Nhan Lam, bởi vì chính miệng Lăng Tử Quân đã nói cho anh biết.
Đối với tâm tính người em trai này, Lăng Tử Phong hiểu rõ hơn ai hết. Người mà Lăng Tử Quân thực sự thích chính là Nhan Lam, bởi vì chính miệng Lăng Tử Quân đã nói cho anh biết.
Đáng tiếc, người mà Lăng Tử Phong thích cũng là cô ấy.
Anh làm sao cam tâm để Lăng Tử Quân có thể dễ dàng cướp mất cô ấy được.
“Nếu như em đã từng chịu tổn thương một lần rồi, vì sao lúc này không sớm tỉnh ngộ chứ Tiểu Lam? Em không nhớ những ngày tháng khốn khổ đó sao? Em không nhớ đêm nào em cũng gọi điện cho anh, khóc đến không ngủ được, sáng ra cả người đều bần thần.”
“…”
“Vì sao em không chịu hiểu, Lăng Tử Quân không phải là người thích hợp với em.”
Lăng Tử Phong không ngừng gieo vào đầu cô những suy nghĩ tiêu cực nhất.
Quả thực trước kia Nhan Lam đã nếm đủ vị đắng cay của tình yêu rồi, khoảng thời gian khổ sở đó cô mãi mãi không bao giờ quên.
Nhưng hiện tại trải qua nhiều chuyện, sau khi ly hôn cô đã có một cái nhìn khác hơn về chuyện tình ái. Nhan Lam không còn cái tuổi bồng bột, sốc nổi, dễ dàng từ bỏ nữa rồi.
Nhưng hiện tại trải qua nhiều chuyện, sau khi ly hôn cô đã có một cái nhìn khác hơn về chuyện tình ái. Nhan Lam không còn cái tuổi bồng bột, sốc nổi, dễ dàng từ bỏ nữa rồi.
Cô cũng biết giữa biển người tấp nập này, tìm được người mà mình muốn trao trọn trái tim thật sự khó khăn đến nhường nào.
Nhan Lam đã từng thẳng thừng nói lời ly hôn với Lăng Tử Quân, tuyệt tình đến mức chọn đổi phòng ban vì lòng tự tôn của mình chứ không muốn vây mượn quyền uy của anh.
Nhưng nói cho cùng, trái tim cô vì ai mà đập nhanh Nhan Lam vẫn biết rõ chứ. Cô biết là dẫu cho có trải qua bao nhiêu chuyện cô vẫn rất yêu anh ấy, vậy nên Nhan Lam nào có thể tuyệt tình nói ra lời từ biệt.
Cô luyến tiếc anh ấy, cô khao khát mong được hạnh phúc với anh ấy, cô yêu anh ấy. Biết chứ, hiểu rõ trái tim mình là đằng khác, thế nhưng vẫn dè chừng đợi chờ. Bởi vì đã từng chịu nhiều tổn thương nên Nhan Lam giờ đây như chú chim nhỏ sợ cành cong, cô không dám manh động vì không muốn bản thân phải chịu khổ, lại sợ sệt đứng nấp ở một chỗ, đợi người đến cứu lấy cô.
Hy vọng đến cuối cùng người đó vẫn là Lăng Tử Quân.
“Lăng Tử Quân có phải là người thích hợp với em hay không tự bản thân em hiểu rõ.”
“Lăng Tử Quân có phải là người thích hợp với em hay không tự bản thân em hiểu rõ.”
Nhan Lam bỗng dưng cất tiếng, cô cắt ngang câu chuyện, không muốn Lăng Tử Phong phải nói tiếp nữa.
Những lời anh nói hẳn là muốn tốt cho cô, nhưng Nhan Lam không muốn nghe chút nào. Cô cảm thấy chuyện tình cảm là chuyện của riêng cô, cô tự khắc biết cách giải quyết.
Bây giờ cho dù có nói gì cũng vô ích, thời gian vẫn là câu trả lời tốt nhất. Có hợp nhau hay không thì để ông trời quyết định vậy.
“Em và anh ấy hiện tại cũng không tiến tới mối quan hệ gì, anh ấy theo đuổi em tức là anh ấy thích em, chuyện của trước kia em sẽ không nghĩ tới nữa. Bây giờ cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
“Nhưng Thể Vi thì sao?”
Lời nói của Lăng Tử Phong như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Nhan Lam nâng mắt nhìn anh, lồng ngực cô nặng nề hít thở không thông, nhớ tới chuyện trước kia vì cô mà làm lỡ hôn ước của Kiều Thể Vi và Lăng Tử Quân, Nhan Lam không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Cô mím môi, âm thầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói:
“Khi đó Thể Vi cho em một cái tát, trước khi cô ấy ra nước ngoài từng nói không muốn gặp lại em. Suốt nhiều năm nay em sống khổ sở dằn vặt như vậy thật sự cũng không dễ dàng gì, thứ em nợ cô ấy đương nhiên chỉ một cái tát là không thể trả nổi.”
“Nhưng hiện tại em cũng cần tìm hạnh phúc cho riêng mình, chuyện tình cảm bây giờ là chuyện riêng giữa em là Lăng Tử Quân, không hề liên quan tới bất kỳ một ai cả. Em nghĩ lúc này… em nên sống cho bản thân mình được rồi. Mọi thứ diễn ra thế nào đều tùy thuộc vào ý trời đi.”
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng lắng xuống.
Nhan Lam đã không muốn nghe nên Lăng Tử Phong cũng không nói nữa, anh sợ sẽ nói đến những chuyện làm cô không vui, tạm thời vẫn nên im lặng thì hơn.
Lăng Tử Phong về vị trí làm của mình, thỉnh thoảng lúc dừng tay uống trà mới đưa mắt ra cửa sổ nhìn cô làm việc.
Đến giữa trưa, thời gian nghỉ ngơi của nhân viên cũng không nhiều, Nhan Lam sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi mới đến gõ cửa phòng giám đốc tài chính.
Phiến cửa nặng nề được đẩy ra, Nhan Lam mang một xấp tài liệu bước vào. Cô đã sắp xếp ổn thỏa ngăn nắp đâu ra đó những văn kiện cần thiết cho buổi họp chiều nay.
Nhìn Nhan Lam đang đứng ở trước mặt thu thu dọn dọn mọi thứ trên bàn, Lăng Tử Phong phân vân nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang bầu không khí lúng túng hiện tại.
“Lát nữa em đi ăn trưa với anh nhé?”
Nhận được một câu hỏi bất ngờ, Nhan Lam hơi ngẩng mặt nhìn anh.
Hai người mắt đối mắt mấy giây, đến khi Lăng Tử Phong dần mất đi kiên nhẫn thì Nhan Lam mới thấp giọng từ chối anh.
“Em có hẹn với Tử Quân rồi.”
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Lăng Tử Phong, tuy nhiên anh vẫn là không hài lòng, tỏ ra buồn bã:
“Bình thường không phải là em hay ăn trưa với anh sao?”
Bình thường quả thật là vậy, mỗi bữa trưa Nhan Lam đều sẽ xuống dưới sảnh lấy cơm trưa từ tài xế rồi mang lên văn phòng giám đốc, cùng Lăng Tử Phong dùng bữa.
Nhưng hôm nay cô có hẹn mất rồi, vả lại cô cũng muốn đổi gió một chút. Đồng nghiệp trong công ty đều ngại cô mang thân phận vợ của tổng giám đốc, hiển nhiên không dám mời cô đi ăn trưa, ngày nào cũng là cùng Lăng Tử Phong ăn cơm, Nhan Lam cũng cảm thấy có chút nhàm chán.