Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 87
Lăng Tử Quân âm thầm nhìn quanh một lượt, lại nghĩ muốn mua một bó hoa tặng Nhan Lam, nhân dịp này tỏ tình với cô ấy… không biết Nhan Lam sẽ có phản ứng gì nữa.
Kể từ sau khi anh phát hiện bản thân mình yêu cô đến nay, 8 năm trôi qua Lăng Tử Quân chưa từng một lần chính thức ngỏ lời yêu với Nhan Lam.
Có lẽ bởi vì có quá nhiều rào cản ngăn bước chân anh tiến về phía cô ấy, nên mọi thứ cứ chậm dần không chút tiến triển.
“Ngài muốn tặng hoa cho đối tượng nào thế ạ? Tôi có thể giúp ngài lựa chọn.”
Cô gái đứng quầy lén lút nhìn dung mạo tuyệt thế mỹ nam của người đàn ông kia, hỏi ra câu này liền muốn xem thử câu trả lời của người nọ, còn thầm hy vọng bản thân có chút cơ hội.
Chỉ tiếc Lăng Tử Quân lại trả lời rất gọn gàng: “Là chọn cho người tôi yêu, tôi muốn tỏ tình với cô ấy.”
“…” Em gái bán hoa trong lòng âm thầm rơi lệ.
Quả nhiên nam nhân đẹp trai phong độ trên thế giới này đều đã có người trong lòng cả rồi…
Tuy tiếc đứt cả ruột nhưng nhân viên bán hoa vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, làm đúng với bổn phận: “Vậy ngài xem thử mấy loại hoa này đi, tỏ tình thường thì người ta chuộng mua hoa Tulip, hoa Cúc họa mi, hoa Salem…”
Lăng Tử Quân hơi cau mày trong vô thức, nghe nhân viên bán hoa giới thiệu một vòng, vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn những đóa hoa tươi thắm trên quầy. Hoa đẹp thật, nhưng lại không có bông hoa nào phù hợp với cô ấy.
Nhan Lam thì giống hoa gì nhỉ?
Chợt trong mắt Lăng Tử Quân hiện lên hình ảnh đoá hoa hồng kiêu sa đang lặng lẽ ở một mình trên kệ trưng bày kia.
Hoa hồng chăng?
Lăng Tử Quân khẽ cười trong vô thức. Phải, hoa hồng, phải rồi, chính là hoa hồng! Loài hoa sắc sảo, đầy kiêu hãnh, tuy mình đầy gai nhọn nhưng cốt cách vốn dĩ luôn mềm mại đó thật sự rất giống với Nhan Lam.
“Gói cho tôi một bó hoa hồng đi.”
Không quá vài giây sau Lăng Tử Quân đã đưa ra quyết định.
“Vâng.” nhân viên bán hoa gật gù tỏ ý đã hiểu, rồi lại hỏi anh: “Ngài muốn bó hoa bao nhiêu đoá ạ?”
Lăng Tử Quân hơi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng chốt hạ: “8 đoá đi.”
“8 đoá…?”
Nhân viên buột miệng nói: “Nếu như tỏ tình thì nên để 9 hoặc 10 đoá sẽ đẹp hơn nhiều. 8 đoá thường là mang ý nghĩa của sự khích lệ, ủng hộ, dành tặng bạn thân, người thân thì hợp hơn.”
Nói rồi cô gái kia lại giật mình hạ giọng, thầm nghĩ sao tự dưng mình nhiều chuyện vậy trời, khách mua bao nhiêu cành mà chẳng được.
Lăng Tử Quân nghe cô gái kia nói xong cũng không phản bác gì, chỉ cười trầm, giữ lại ý định ban đầu của mình: “Cứ gói cho tôi 8 đoá đi.”
“…” nhân viên bán hoa xấu hổ vâng dạ, cúi đầu gói hoa.
Động tác gói hoa vô cùng thuần thục, 8 đoá hoa hồng mơn mởn được gói cẩn thận trong bọc giấy kính vô cùng đẹp mắt, còn được thắt cho một chiếc dây nơ trông rất thanh nhã.
Lăng Tử Quân nhìn bó hoa được đưa tới tay mà không khỏi mỉm cười, không hiểu sao bình thường ít nói bao nhiêu thì hôm nay lại cao hứng trò chuyện bấy nhiêu.
“Trước kia tôi có tặng cô ấy 4 đóa hoa hồng được gấp bằng giấy, năm đó cô ấy có cuộc thi hùng biện Tiếng Anh tại trường, khoảnh khắc nhận được món quà đó của tôi, cô ấy đã cười rất rạng rỡ.”
“Tôi cứ nghĩ cô ấy hiểu được lòng tôi rồi chứ, nào ngờ nhiều năm sau cô ấy lại hỏi tôi 4 đóa hoa hồng kia rốt cuộc mang ý nghĩa gì.”
Vừa nói Lăng Tử Quân vừa cười khổ một hơi, giọng anh có chút trầm:
“Tôi cũng muốn nói với cô ấy rằng 4 đóa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của tôi đối với cô ấy, thế nhưng tôi của khi đó lại không dám mở lòng đối diện với tình cảm của mình.”
“Bây giờ thì khác, tôi muốn nói rõ lòng mình cho cô ấy biết, muốn cô ấy hiểu được tâm ý của tôi.”
Nhân viên bán hoa nghe vị khách điển trai kia nói chuyện đến thất thần, cô ngưỡng mộ đến mức hai mắt tròn xoe nhìn Lăng Tử Quân, thầm nghĩ người đàn ông này si tình quá đỗi, cô gái nào lại có diễm phúc thế không biết.
Được một lúc nhân viên không kiềm được tò mò hỏi anh: “Vậy… lần này ý nghĩa của 8 đóa hoa hồng là gì thế ạ?”
Được một lúc nhân viên không kiềm được tò mò hỏi anh: “Vậy… lần này ý nghĩa của 8 đóa hoa hồng là gì thế ạ?”
Lăng Tử Quân nghe hỏi thì bật cười, đưa tay mân mê cánh hoa mềm mại, cảm xúc lúc này hệt như anh đang được chạm nhẹ vào gương mặt mịn màng xinh đẹp của cô gái đó vậy.
Tình ý dạt dào trong ánh mắt không hề thu liễm đi chút nào, khiến người khác nhìn thấy càng thêm sinh lòng ngưỡng mộ không thôi.
“8 đoá hoa đó tượng trưng cho tình yêu 8 năm tôi dành cho cô ấy.”
Sau khi rời khỏi tiệm hoa, tâm tình của Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên phấn khởi hơn bao giờ hết. Anh dường như có thêm niềm tin to lớn và động lực vững mạnh cho lời tỏ tình sắp tới đây.
Đây là lần đầu tiên anh chính thức tỏ tình với Nhan Lam như thế, tuy rằng hồi hộp nhưng trái tim lại mãnh liệt mong đợi thời khắc đó sẽ sớm tới.
Trong lòng như có một cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua vậy, cảm giác sảng khoái lạ kỳ này khiến Lăng Tử Quân rất chờ mong.
Người đàn ông nọ cứ ngẫm nghĩ không biết Nhan Lam sẽ có phản ứng gì, dù rằng trái tim anh thấp thỏm lo âu, nhưng khóe môi lại bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Từ cửa tiệm bán hoa tới chung cư Nhan Lam ở cũng hơn nửa tiếng, lúc anh đến còn sớm hơn dự tính mười phút, lại không ngờ nhìn về phía trước, cô đã đứng ở nơi này chờ anh từ khi nào.
Cô gái nọ thật xinh đẹp trong chiếc váy vừa với thân người, cơ thể đẫy đà đường cong mãn nhãn hút hồn người khác.
Lăng Tử Quân vội bước xuống xe, người đàn ông nọ nhìn cô đến ngơ ngẩn, nhưng lại không quên nhanh chân chạy về phía cô ấy.
Anh hối hả nhìn lại đồng hồ của mình, còn cho là chiếc đồng hồ này báo hại, chạy sai giờ rồi.
“Xin lỗi em vì đã đến trễ.”
Tâm trạng lẽ ra đang vui vẻ, lúc này Lăng Tử Quân lại sầu não đến phát phiền.
Sao lại bất cẩn vậy chứ, anh cứ nghĩ bản thân đã tới sớm hơn dự tính, không ngờ còn để Nhan Lam phải chờ anh như vậy!
Vốn muốn có một cuộc hẹn đầy ý nghĩa với cô, nhưng chẳng may giờ giấc trễ nải làm cho bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Cô đứng ở đó xoa xoa bàn tay làm ấm, lúc nhìn thấy Lăng Tử Quân tiến tới chỗ mình thì liền nở nụ cười ngọt ngào với anh.
“Anh tới rồi sao?”
Nhưng Lăng Tử Quân lại không hề cười đáp lại cô, vẻ mặt anh hiện lên đầy sự thất vọng, là thất vọng bản thân mình đã đến trễ.
“Anh làm sao thế?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.
Lại thấy Lăng Tử Quân bối rối, biểu tình lúng túng hệt như một đứa trẻ vừa phạm phải sai lầm.
“Xin lỗi, anh không nghĩ là sẽ để em chờ anh như thế này.”
Thấy biểu hiện gấp gáp của Lăng Tử Quân, cùng với lời xin lỗi không ngừng vì anh sợ cô sẽ giận mình, thanh âm ấy nghe sao quá đỗi chân thành.
Nhan Lam phì cười, cho rằng Lăng Tử Quân lắm lúc cũng ngốc nghếch như một đứa trẻ, chẳng ra dáng là một người đàn ông trưởng thành, tinh anh của giới văn phòng gì cả.
Cái danh tổng giám đốc Lăng thị gì đó, so với biểu hiện lúc này của anh cứ như là hư danh vậy, thật sự là có tiếng mà không có miếng.
Nhan Lam biết là anh đã hiểu sai ý, liền lấy điện thoại trong túi xách ra, chỉ vào đồng hồ trên đó, đôi môi duyên dáng của cô mấp máy.
“Không trễ, anh đến còn sớm hơn giờ hẹn kia mà.”
Lăng Tử Quân mải mê ngắm nhìn đôi môi cô đến sững người, lát sau mới hoàn hồn nhìn xuống.
Đồng hồ lúc này hiện lên là 6 giờ 50 phút tối, quả nhiên Lăng Tử Quân đã đến sớm hơn 10 phút.
Anh có chút khó hiểu, một lần nữa ngẩng đầu nhìn cô.
Nhìn gương mặt chưa kịp phản ứng của anh sao mà buồn cười quá thể! Nhan Lam bật cười.
Nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Tử Quân, Nhan Lam cũng không có ý định giấu giếm gì, chỉ là lúc này cô than một tiếng như là mè nheo:
“Em lạnh quá đi mất.”
“Lạnh sao?”
Lăng Tử Quân liền vội vã ôm lấy hai bàn tay mềm mại trắng nõn của cô lên, hà hơi làm ấm, lại xoa xoa chúng lại với nhau, ấp tay mình lên tay cô.
“Sao em lại ra đây sớm thế làm gì?”
“Thì em đứng đợi anh đó chứ.”
“Sao lại đợi anh ở ngoài, anh tới sẽ lên lầu đón em kia mà. Thôi đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào trong xe đi, trong xe ấm hơn nhiều.”
Lăng Tử Quân nhanh chóng kéo cô gái nọ vào xe, hai người ở cạnh nhau hòa hợp đến mức không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước kia nữa, và những hành động thân mật này cũng cứ thế thuận theo tự nhiên mà diễn ra.
Nhan Lam có chút lén lút nhìn xương gò má của anh, cảm thấy góc mặt nào người đàn ông này cũng điển trai quá thể, khiến cô yêu thích rất muốn hôn một cái thật kêu.
Trong lòng nghĩ vậy khiến cho gương mặt bị hun nóng đến đỏ ửng.
Thời gian vừa rồi ở nhà Nhan Lam đã nghĩ rất kỹ càng, cô quả thực không thích Lăng Tử Quân nói dối cô, cũng vì lời nói thản nhiên không biết ngượng của anh khi đó mà cảm thấy tức giận.
Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hành động đó tuy ấu trĩ nhưng lại rất tình cảm… nhìn theo một khía cạnh khác, Nhan Lam đã cho rằng Lăng Tử Quân nói dối về buổi xem hòa nhạc và tự ý trả lời tin nhắn điện thoại của cô cũng bởi vì ghen tuông.
Nhan Lam vẫn còn nhớ năm nào đó ở trường đại học, thuở cô còn là cái đuôi theo sau Lăng Tử Quân, có một đàn chị nhờ cô gửi thư tình cho anh.
Bởi vì ghen tị, cô đã không đưa thư tình đó cho Lăng Tử Quân, còn nói dối với đàn chị rằng Lăng Tử Quân đã xé lá thư đó.
Thật chất người xé lá thư lại là chính cô!