Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 88
–
Xe lăn bánh chạy tới một nhà hàng mang phong cách phương Tây sang trọng đã được đặt bàn từ trước.
Từ lúc cả hai ngồi vào bàn tới giờ Nhan Lam cũng không nhìn thấy trong sảnh có thêm một bóng người nào khác bước vào ngoài nhân viên đang đứng phục vụ rượu.
Cô cũng ngầm đoán ra được một ít chuyện, bởi lẽ bó hoa hồng được chuẩn bị từ trước kia quá mức chói mắt, thu hút ánh nhìn của cô.
Nhưng Nhan Lam lại không thể quá gấp gáp hỏi anh, trong lòng bồn chồn, chỉ có thể ngồi yên.
Cô có hơi căng thẳng, ánh mắt không nhịn được nhìn quanh ngó quẩn, có chút mất tự nhiên.
Không phải trước giờ cô chưa từng được người khác tỏ tình. Lời bày tỏ nghe nhiều đến nhàm chán, mà cô sống tới chừng này tuổi cũng chưa từng động lòng với bất kỳ ai ngoài Lăng Tử Quân.
Ngay lúc này nghĩ tới việc Lăng Tử Quân sẽ tỏ tình với mình… trái tim Nhan Lam vô thức đập nhanh, nội tâm vui như mở hội.
Hai người ngồi bất động nhìn nhau hồi lâu, lát sau không đợi Nhan Lam lên tiếng hỏi han, Lăng Tử Quân đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, không nói lời nào, bó hoa với 8 đóa hồng mơn mởn kia rực rỡ đưa tới trước mặt Nhan Lam.
Cô nhìn thấy Lăng Tử Quân lấy ra trong túi áo một hộp trang sức, mở ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí thời trang số mới nhất.
“…”
Cô không khỏi sửng sốt, lại cảm động nhìn về người đàn ông kia, trong đôi mắt kiên định đó như hạ quyết tâm nói ra lời thật lòng.
Lăng Tử Quân trịnh trọng: “Tiểu Lam, làm bạn gái anh nhé?”
Trong đầu Nhan Lam phừng một cái, ngọn lửa nổi lên áp đảo tâm trí cô.
Cô cứ thẫn thờ ngồi đó nhìn Lăng Tử Quân, mà anh cũng không gấp gáp tìm câu trả lời, vô cùng điềm đạm quỳ một gối ở đó nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Được một lúc Nhan Lam mới hoàn hồn, cô hơi hoảng muốn đỡ anh lên.
“Đừng- đừng quỳ như vậy.”
“Em còn chưa trả lời anh.”
“Trả lời gì chứ…” Nhan Lam đỏ mặt né tránh, “Đứng dậy đi rồi hẵng nói…”
Lăng Tử Quân lại cười thật hiền, không có ý định đứng dậy, chỉ chăm chăm nhìn cô, nâng bó hoa rực rỡ trước mặt mà nụ cười của người đàn ông ấy hôm nay càng thêm nổi bật.
Không phải Nhan Lam chưa từng nhìn thấy nụ cười này từ anh bao giờ, chỉ là hôm nay trái tim thật không tự chủ đập mạnh liên hồi, hại cô hoảng loạn không bình tĩnh được.
“Trả lời anh, em có thích anh không? Trả lời anh, em có muốn trở thành bạn gái của anh không?”
Khí chất bá đạo của người đàn ông này đột nhiên lại xuất hiện, hệt như khi ở công ty vậy, không chút khách khí nào làm cô vô phương từ chối.
Nhưng lúc này vì là đang tỏ tình, trông bá đạo lại có chút ôn nhu, nét cười yêu nghiệt làm Nhan Lam mặt đỏ tim đập.
Cô lắp bắp: “Anh- anh tỏ tình với người ta lại dùng giọng điệu đó ư?”
Nghe cô chất vấn, Lăng Tử Quân chỉ biết cười trừ.
Đuôi mắt anh cong cong, hơi xếch lên nhưng lại rất hiền: “Thế em nói đi, anh nên như thế nào mới phải đây.”
“Đứng dậy trước đã, đừng có quỳ mà.”
“Tiểu Lam, em chưa đồng ý với anh thì anh sẽ không đứng dậy đâu.”
Lăng Tử Quân bình thường quả thực là người khó đối phó, thế nhưng anh ấy chưa từng bá đạo vô lý đến cái mức này.
Nhan Lam bất lực nhìn anh, mà người đàn ông kia cũng nhìn cô với ánh mắt thật thâm tình. Tuy rằng lời nói rất ngang ngược lại không thể che giấu đi sự chân thành trong đáy mắt.
Nhan Lam động lòng không nói được lời nào, cô đã từng ở trong mơ mơ tới cảnh tượng này biết bao nhiêu lần. Thế nhưng dẫu cho là vậy, Nhan Lam cũng không nghĩ sẽ có một ngày Lăng Tử Quân tỏ tình với cô.
“…” Nhan Lam mím môi không nói gì hồi lâu, cô nhìn 8 đóa hoa hồng đỏ, đẹp đến mức không thể diễn tả nỗi thành lời.
Khóe mắt Nhan Lam đỏ ửng, tuy rằng hơi giận vì người này cứ luôn tỏ vẻ trên cơ cô… nhưng biết sao được chứ, cô vẫn rất yêu người ta, yêu đến mức cô đã từng nghĩ cô cứ hèn mọn như thế ở bên cạnh anh.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Nhan Lam vẫn không thể dối lòng được.
Đã từng nghĩ tới việc sẽ từ chối Lăng Tử Quân, sẽ để cho anh theo đuổi cô một thời gian thật lâu, cho anh nếm mùi đau khổ mà trước đây cô đã từng chịu.
Thế nhưng ngay giờ phút này, cô đã không thể ngăn nổi trái tim mình nữa rồi.
Cô yêu người đàn ông này, cô biết điều đó!
“Tử Quân.”
“Anh… có phải anh thực sự yêu em không?”
Đây vẫn luôn là câu hỏi mà Nhan Lam giữ trong lòng mình rất lâu nay. Cô muốn biết rốt cuộc trong lòng người đàn ông này, cô đứng ở vị trí như thế nào đây.
Lăng Tử Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô, anh nói rất đỗi chân thành, dường như đã nghẹn lời này trong lòng rất lâu, hiện tại mới bật thốt ra được.
“Anh yêu em.”
“Anh thực sự rất yêu em.”
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái nọ, người đàn ông kia không kiềm được lòng mình nữa, liên tục thổ lộ.
“Anh đã từng nghĩ nếu tương lai không có em, anh sẽ như thế nào. Thế nhưng nghĩ mãi cũng không thể hình dung được khi ấy anh sẽ sống ra sao.”
“Anh không thể thiếu em được… anh không thể cứ đứng ở đằng xa nhìn người đàn ông khác vây quanh em, quan tâm em, làm em mỉm cười…”
“Anh rất ích kỷ, rất tồi tệ, rất không xứng đáng được yêu. Thế nhưng anh thật lòng muốn một danh phận thật sự, muốn được sánh đôi bên em với tư cách là một người yêu. Chỉ lần này thôi, một lần này thôi, xin em hãy chấp nhận anh, xin em hãy đồng ý… đồng ý trở thành bạn gái của anh, cho phép anh được bên cạnh chăm sóc em, quan tâm em, yêu em.”
“Cho anh một cơ hội để chứng tỏ lòng mình, chứng tỏ tình yêu mà anh dành cho em.”
“Cho anh một cơ hội để chứng tỏ lòng mình, chứng tỏ tình yêu mà anh dành cho em.”
“Tiểu Lam à, xin em đừng rời xa anh.”
Sau khi tắt cuộc điện thoại với Nhan Lam, Lăng Tử Phong cảm thấy không an tâm nên đã muốn đến nhà để thăm cô một chút.
Hai vé xem hòa nhạc không đi được cũng không sao, tuy rằng Lăng Tử Phong thật sự rất tiếc bởi lẽ anh đã dự tính sẽ tỏ tình với cô nhân dịp này, thế nhưng sức khỏe của Nhan Lam vẫn là quan trọng trước nhất.
Anh khoác vội chiếc áo khoác dạ rồi bước ra ngoài, trên đường đi còn mua chút cháo nóng và thuốc cảm cho cô nữa, sợ Nhan Lam uống thuốc đắng, Lăng Tử Phong còn không ngại vòng một đường xa đi mua kẹo mạch nha mà cô thích.
Nhưng nửa đường lại bị trợ lý gọi điện làm phiền một phen, nghe báo lại rằng Phùng Nhất Ngũ đến tận công ty đòi gặp mặt anh, bảo có việc quan trọng muốn bàn trực tiếp.
Lăng Tử Phong đưa tay xoa xoa thái dương nhức mỏi, cảm thấy rất bực mình.
Chuyện lô đất bọn họ đầu tư mấy nay đã nghe Phùng Nhất Ngũ báo lại có vấn đề, Lăng Tử Phong đã để cho Phùng Nhất Ngũ toàn quyền quyết định rồi, sao còn muốn đến làm phiền anh nữa chứ?
Chuyện lô đất bọn họ đầu tư mấy nay đã nghe Phùng Nhất Ngũ báo lại có vấn đề, Lăng Tử Phong đã để cho Phùng Nhất Ngũ toàn quyền quyết định rồi, sao còn muốn đến làm phiền anh nữa chứ?
Mấy hôm trước Phùng Nhất Ngũ cứ sơ hở chút lại gọi cho Lăng Tử Phong, anh thì gần đây tâm trí chỉ lo việc chuẩn bị cho đêm tỏ tình lãng mạn với Nhan Lam, vì thấy phiền nên cố tình chặn số, không ngờ người này còn chạy đến công ty làm loạn.
“Nói với cậu ta nếu có thời gian rảnh rỗi thì lo giải quyết việc tôi giao cho xong, đừng có hở chút lại phiền đến tôi.”
Lăng Tử Phong tức giận dặn dò trợ lý mình đôi ba câu rồi tắt máy.
Nhưng xe chạy không được bao lâu, trợ lý lại hối hả gọi lại lần nữa.
Mày kiếm của người đàn ông kia không tự chủ được nhíu chặt lại nhìn màn hình điện thoại, dự định không bắt máy nhưng rồi lại nghĩ tới biết đâu là khách hàng muốn đổi phương án thì không hay.
Chẳng ngờ vừa mở điện thoại lên, đầu dây bên kia không phải là trợ lý, ngược lại còn là Phùng Nhất Ngũ đang hô toáng.
“Này thằng nhóc, đừng để anh mày đợi nữa, về công ty gấp, có tin chấn động nha!”
Tiếng của Phùng Nhất Ngũ oanh oanh, điếc hết cả tai. Lăng Tử Phong kéo điện thoại ra xa, chân mày cau chặt lại gần như dính liền.
“Đại Ngũ, tốt hơn hết cậu nên câm miệng cho tôi, đừng chọc điên tôi.”
Lăng Tử Phong không nói hai lời liền tắt máy, lúc này cuối cùng cũng đến được nhà của Nhan Lam.
Bị dập điện thoại không thương tiếc, Phùng Nhất Ngũ đương nhiên giận đến đỏ mặt.
Anh ta ngơ ngác một hồi, mãi đến khi điện thoại tắt ngấm thì mới tức tối gọi lại số của Lăng Tử Phong không ngừng.
Nhưng có trách cũng là trách Phùng Nhất Ngũ không biết lựa bạn mà chơi, cái thằng nhóc Phong Phong này vô tình thật chứ, còn không thèm bắt máy anh ta!
Trợ lý nhìn điện thoại thân yêu của mình bị anh Đại Ngũ chọt chọt trong sự tức tối thì hai mắt lệ nhòa.
Ôi, cái điện thoại tôi…
Ôi, cái điện thoại tôi…
Trợ lý: “Anh Đại Ngũ à… điện thoại của tôi…”
Phùng Nhất Ngũ lườm một cái, anh trợ lý liền im miệng.
Phùng Nhất Ngũ suy nghĩ một hồi, lại đưa điện thoại cho trợ lý:
“Này nhóc, chú mày tìm cách dụ giám đốc của chú mày về công ty đi, anh thật sự có chuyện gấp cần gặp giám đốc của chú mày đấy.”
Trợ lý cảm thấy bất an: “Nhưng mà-”
Phùng Nhất Ngũ hất càm: “Làm được thì anh giới thiệu cho mấy em ngon ngon cho chú, không phải tối nào chú mày cũng đến quán bar của anh chơi sao?”
“Anh Đại Ngũ à…, tôi-”
“Nhanh đi, lắm lời thế.”