Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 89
Bởi vì phải vòng một vòng xa để đi mua kẹo mạch nha ở cửa tiệm mà Nhan Lam thích nên lúc Lăng Tử Phong đến nhà cô cũng đã hơn 7 giờ tối.
Bấm thang máy lên tầng mà Lăng Tử Phong cứ nóng lòng không yên, đến khi đến trước cửa phòng cô anh mới xem như thả lỏng được một chút.
Nhưng sau đó tâm trạng của anh lại bị đảo lộn, gõ cửa mấy hồi mà người bên trong cũng không ra mở cửa, Lăng Tử Quân càng thêm sốt ruột, thanh âm phát ra có chút gấp gáp.
“Tiểu Lam, Tiểu Lam à?”
Lăng Tử Phong cứ sợ Nhan Lam sốt cao quá ngất xỉu ở bên trong, anh vội gọi điện cho bảo vệ của tòa chung cư này, tìm người ta làm ầm ĩ một trận, bắt bảo vệ lấy chìa khóa dự phòng mở cửa cho anh.
Bác bảo vệ đang ăn cơm tối với đồng nghiệp, nghe thế cũng hoảng hốt chạy theo sau Lăng Tử Phong, lấy chìa khóa mở cửa.
Đến lúc cửa nhà mở ra, bên trong lại không thấy một bóng người.
Lăng Tử Phong vội vã chạy vào bên trong tìm, nhưng cho dù có mở tung mấy cánh cửa cũng không thấy bóng dáng Nhan Lam đâu.
Anh có gọi điện cho cô, nhưng người kia lại hoàn toàn không nghe máy.
Bác bảo vệ lúc này mới hoàn hồn, hạt cơm ăn còn dính trên miệng.
Bác ấy nghĩ nghĩ lại nhớ ra: “Không phải khi nãy cô ấy vừa mới đi sao?”
“Đi? Cô ấy đi đâu chứ, còn đang cảm sốt như thế kia.” Lăng Tử Phong tự nói chuyện một mình.
Bởi vì quá lo lắng, anh cứ đi đi lại lại trong phòng, gương mặt hiện rõ vẻ sốt ruột.
“Cảm ư?”
Bác bảo vệ nghe vậy, suy nghĩ lại lắc đầu, nói:
“Đâu có, Nhan tiểu thư khi nãy còn rất khỏe mà. Lúc nãy cô ấy xuống lầu còn mặc bộ quần áo đẹp, vừa đi ngang thấy tôi trực ca còn cười chào với tôi, nói rằng đi chơi với bạn trai-”
Chưa để bác bảo vệ nói hết câu, Lăng Tử Phong đã bắt trúng trọng tâm, giọng anh lạnh lẽo hệt như tảng băng:
“Bạn trai?”
Gương mặt của Lăng Tử Phong tối sầm lại trong chốc lát, anh nhanh chóng bước tới chỗ bác bảo vệ, hai mắt híp lại nguy hiểm nhìn như tra hỏi:
“Bạn trai nào?”
“Bạn- bạn trai nào nữa… còn- còn không phải là anh Lăng-”
“Rầm!”
Lời chưa dứt, người đàn ông kia đã nhịn không được lao vội ra bên ngoài, đóng sầm cửa.
Chết tiệt, chỉ cần nghe một chữ “Lăng” thì Lăng Tử Phong liền biết người mà ông ấy muốn nói tới là ai rồi.
Nếu như xâu chuỗi lại những chuyện kỳ lạ sáng nay cùng với lời nói ngập ngừng của Nhan Lam khi nãy, rõ ràng mọi chuyện rành rành ra trước mắt mà Lăng Tử Phong lại không ngờ tới.
“Khốn nạn.”
Lăng Tử Phong không kiềm chế được mắng chửi một câu, điên cuồng phóng xe trên đường.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Lăng Tử Phong không thèm để mắt tới. Thế nhưng cứ tắt đi rồi lại gọi tới, hẳn là người gọi điện không hề muốn để Lăng Tử Phong yên tĩnh được phút giây nào.
Anh tức giận phanh xe rất gấp trên đường, phía sau còn có chiếc taxi đang lao tới phải vội đạp chân thắng.
Người sau mắng chửi: “Này! Cậu bị điên à?”
Nhưng Lăng Tử Phong ở trong xe hoàn toàn không nghe thấy được gì, càng đừng nói là có để ý hay không, anh đương nhiên không để ý.
Lúc này Lăng Tử Phong mới bẻ lái đỗ xe bên đường, bắt điện thoại lên.
Đầu dây bên kia là giọng nói của trợ lý: “Giám đốc, công ty xảy ra chút chuyện, ngài mau về đi ạ…”
Giọng điệu hối hả của người nọ có chút kỳ lạ, nhưng lúc này Lăng Tử Phong đã không còn có thể nghĩ được gì nhiều nữa. Anh không nói không rằng tắt điện thoại, sau đó đánh lái quay về công ty.
Giọng điệu hối hả của người nọ có chút kỳ lạ, nhưng lúc này Lăng Tử Phong đã không còn có thể nghĩ được gì nhiều nữa. Anh không nói không rằng tắt điện thoại, sau đó đánh lái quay về công ty.
Dẫu sao cũng không biết đi đâu, tâm trạng lúc này lại không tốt, Lăng Tử Phong chỉ muốn dồn hết vào công việc để tâm tình bình ổn lại một chút.
Quay về công ty đã là hơn nửa tiếng sau đó, Lăng Tử Phong vội vã bấm thang máy lên tầng lầu, nhưng ngoài dự đoán là mở cửa thang máy ra, người đứng đợi anh không phải là cậu trợ lý đắc lực, mà người đó chính là Phùng Nhất Ngũ.
“…”
Mày kiếm của người đàn ông nhíu lại trong vô thức, lúc này anh mới nhận ra bản thân đã bị lừa.
Vừa nãy chuyện của Nhan Lam đã khiến Lăng Tử Phong lao đao không ít, bây giờ còn thêm việc bị Phùng Nhất Ngũ và cậu trợ lý chơi một vố… Lăng Tử Phong cảm thấy rất mất bình tĩnh.
“Thằng nhóc mày, gọi mãi chú mày không về, vừa nói công ty có chuyện thì ba chân bốn cẳng lao tới.”
Phùng Nhất Ngũ biết Lăng thị chính là đích đến cuối cùng của Lăng Tử Phong, nhiều năm Lăng Tử Phong ở nước ngoài học tập và lập nhiều vây cánh cũng là vì muốn củng cố thế lực cho sau này tiện việc nắm giữ chức vụ chủ tịch.
Nhưng nói đùa mấy câu mà Lăng Tử Phong lại không cười, ngược lại còn làm ra vẻ mặt như Diêm Vương sống, Phùng Nhất Ngũ đánh hơi ra được chuyện chẳng lành…
Anh ta hơi lùi người ra phía sau, nụ cười bỡn cợt vừa rồi cũng nhanh chóng thu lại.
“Này… Phong Phong, anh đùa với chú mày thôi, đừng có căng vậy chứ.”
“Đại Ngũ, cậu theo tôi.”
“…”
Phùng Nhất Ngũ là con nhà thế gia, nằm trong top các thiếu gia giàu có bật nhất cái thành phố này. Anh ta sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, là con một nên được nuông chiều hết mực, từ bé đã được định sẵn là người thừa kế của dòng họ Phùng danh tiếng.
30 tuổi, cái tuổi mà nhiều người vẫn còn đang lao đao vất vả với cuộc sống ngoài kia. Thì Phùng Nhất Ngũ đã chễm chệ ngồi trên “ngai vàng”, không chỉ nắm quyền kinh doanh gia tộc, còn tự mình gây dựng cơ ngơi ở bên ngoài. Mở quán bar, vũ trường, lập ra hệ thống F&B mang thương hiệu riêng với vô vàn chi nhánh trong và ngoài nước.
Nhưng Phùng Nhất Ngũ có tiếng lại không có miếng, anh ta không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ nhất là Lăng Tử Phong giận anh ta.
Chỉ cần một ánh mắt người nọ quét tới, Phùng Nhất Ngũ đã cứng họng.
“Thằng nhóc nhà mi… tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, mà cậu còn không biết xưng anh?”
Phùng Nhất Ngũ theo sau Lăng Tử Phong vào văn phòng giám đốc mà miệng không ngừng lẩm bầm, Lăng Tử Phong lia mắt:
“Có thôi nói nhảm không?”
Phùng Nhất Ngũ: “…”
Lăng Tử Phong ngồi xuống ghế xoay, trong lòng vẫn còn phiền muộn ảnh hưởng đến biểu hiện trên gương mặt không tốt chút nào.
Bình thường cho dù Lăng Tử Phong có mệt mỏi đến đâu hay có nổi giận cũng không bao giờ lộ rõ cảm xúc đến vậy. Phùng Nhất Ngũ nhìn sơ qua liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Bình thường cho dù Lăng Tử Phong có mệt mỏi đến đâu hay có nổi giận cũng không bao giờ lộ rõ cảm xúc đến vậy. Phùng Nhất Ngũ nhìn sơ qua liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
“Cậu tỏ tình thất bại sao?”
Câu nói của Phùng Nhất Ngũ như con dao găm đâm vào tim của Lăng Tử Phong.
Anh nhấc mi nhìn người kia đang ngồi xuống ghế đối diện mình, khẽ thở dài một hơi.
“Không phải.”
Phùng Nhất Ngũ xoa cằm: “Vậy thì cô ấy từ chối cậu?”
Lăng Tử Phong lại cau mày, hai câu không khác gì nhau, bị đần à?
Bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Lăng Tử Phong, Phùng Nhất Ngũ vừa gãi đầu vừa cười hề hề: “Tôi giỡn cậu thôi.”
“Hm… để tôi xem nào, chắc là hôm nay không suôn sẻ gì rồi đúng không? Nhìn cậu ăn mặc đơn giản thế kia, hẳn là không đi xem hòa nhạc được.”
Lúc này vì gấp gáp muốn rời khỏi nhà, Lăng Tử Phong quả thực chỉ mặc áo sơ mi quần tây bình thường, ngay cả tóc cũng không chải chuốt, để tự nhiên mái rủ xuống che đi vầng trán.
“Cho dù tôi có đi xem được, thì với sự quấy nhiễu của cậu, gọi điện không ngơi nghỉ thì cậu nghĩ thử tôi có xem buổi hòa nhạc được không?” Lăng Tử Phong liếc mắt nhìn, chất vấn.
“Haha…” Phùng Nhất Ngũ cười vô tri: “Nói mới nhớ đó chứ. Lúc tôi gọi cho cậu cũng không nhớ tới việc hôm nay cậu đi xem hòa nhạc với Nhan Lam.”
Hai tấm vé xem buổi hòa nhạc có sự góp mặt của nghệ sĩ cello Phùng Chu là Phùng Nhất Ngũ trèo đèo lội suối lắm mới lấy được, tuy nhiên với cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, còn lâu anh ta mới nhớ hôm nay là ngày trọng đại mà Lăng Tử Phong đã cất công chuẩn bị từ rất lâu.
“Thế rồi… sau đó thì sao?”
Nghe Phùng Nhất Ngũ tò mò, Lăng Tử Phong càng thêm chán ghét liếc anh ta.
“Đến chậm một bước, để Tử Quân nắm đằng chuôi rồi.”
“…”
Chuyện hai anh em nhà họ Lăng tị nạnh hiềm khích nhau từ thuở bé chắc hẳn ai tinh mắt thì nhìn cũng biết, đặc biệt là người thân quen như Phùng Nhất Ngũ hay Nhan Lam thì quá hiểu chuyện này rồi.
Nghe Lăng Tử Phong nói vậy, Phùng Nhất Ngũ cũng không biết phản ứng làm sao.
Thấy anh ta im lặng, Lăng Tử Phong càng thêm bực mình trong lòng, gương mặt người đàn ông nọ đanh lại, giận đến đuôi mắt đỏ lên từ khi nào.
Hiếm lắm mới thấy Lăng Tử Phong mất kiểm soát như vậy, Phùng Nhất Ngũ vuốt giận anh.
“Thôi nào, bình tĩnh lại đã.”
Nói rồi anh ta liền nhớ ra: “Mà phải rồi, tôi gọi cậu về đây vốn là có chuyện vui muốn nói mà. Thôi bình tĩnh đi, tôi nói cái này cho nghe, đảm bảo cậu phấn chấn lại liền.”
Mặc cho Phùng Nhất Ngũ hào hứng bao nhiêu, Lăng Tử Phong không thèm nhìn anh ta một cái, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn.
Phùng Nhất Ngũ không nhụt chí, tiếp tục lôi kéo sự chú ý của Lăng Tử Phong.
“Phong Phong, nhìn tôi.”
“…”
“Này, chú mày nhìn anh xem.”
Phùng Nhất Ngũ chồm người tới nâng mặt anh em chí cốt, trước ánh mắt chán ghét của Lăng Tử Phong, anh ta trịnh trọng tuyên bố chuyện động trời.
“Kiều Thể Vi trở về nước rồi!”