MẠNH BÀ CHỐN ÂM TY - Chương 2
>
4.
Thẩm Thời Tự sắp xếp cho ta trở về chốn cũ, vẫn là nơi ta từng ở trước đây.
Hắn sai người chuẩn bị nước ấm, bảo ta gột rửa bụi bặm trên người. Hắn cười, nhưng nụ cười ấy chẳng vươn đến đáy mắt.
Ta hiểu rõ, hắn chê ta mang theo mùi tử khí. Ngẫm kỹ lại, trên người hắn cũng vương chút ít mùi ấy.
Khoác lên y phục sạch sẽ, ta thoáng cảm thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Thời Tự tự tay rót trà, giọng nói ôn nhu như gió xuân:
“Hàn Chi, nói cho phu quân, rốt cuộc là ai đã hại nàng?”
Ta nâng chén trà, lệ từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào nức nở:
“Phu quân, ta không rõ… Người đó che mặt, ta không biết là ai.”
Nghe vậy, ánh mắt hắn khẽ dao động, song rất nhanh liền ôm ta vào lòng. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gương mặt ta. Nay, làn da ta mịn màng tựa ngọc, chẳng còn vết sẹo chằng chịt như xưa, khiến hắn một lần nữa mê luyến không rời.
“Hàn Chi, khuôn mặt nàng…”
Ta nắm chặt bàn tay hắn, giọng nói mang theo ý cười:
“Phu quân, đây có lẽ là chuyện tốt nhất rồi. Có lẽ nhờ trời cao thương xót, ta vô tình ăn phải một loại cỏ dại mà xóa sạch vết sẹo trên mặt.”
Giả dối.
Tự nhiên nào có thần kỳ như vậy? Chẳng qua là ta dùng thuật pháp mới được như vậy thôi.
“Phu quân, chàng thấy thế nào?”
“Rất tốt, Hàn Chi so với trước đây còn đẹp hơn vài phần.”
Đôi mắt Thẩm Thời Tự ánh lên sắc dục, cúi người định hôn ta. Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của gia nhân:
“Đại nhân, Gia Vân quận chúa tới.”
Hừ, tới thật đúng lúc.
Ta nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, chậm rãi chỉnh lại lọn tóc lòa xòa bên trán.
“Phu quân, ta có chuyện muốn nói. Gia Vân quận chúa cùng chàng thật xứng đôi, ta nguyện tự giáng xuống làm thiếp, để phu quân có thể quang minh chính đại rước nàng ấy làm chính thê.”
Ánh mắt Thẩm Thời Tự lập tức tối lại, chằm chằm nhìn ta:
“Hàn Chi, nàng đang giấu ta điều gì? Cớ sao lại nói vậy?”
Hắn đề cao cảnh giác, nhìn ta không rời.
Ta quỳ xuống, ôm lấy lồng ngực, nước mắt từng giọt rơi xuống vạt váy.
“Phu quân, ta xuất thân nông hộ, nay được sống trong phủ đệ rộng lớn, mang danh phận phu nhân Thẩm gia, tự nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Những gì phu quân ban cho, ta đều trân trọng vô cùng.”
“Chỉ là, có lẽ do trải qua một lần sinh tử, ta mới hiểu thấu được nhiều điều. Ta chỉ mong có thể ở lại bên cạnh phu quân. Mà Gia Vân quận chúa lại có thể giúp ích cho chàng trên quan lộ, ta nào dám làm kẻ ngáng đường?”
Thẩm Thời Tự không nói gì, chỉ cúi xuống, kéo ta đứng dậy, trong mắt tràn đầy dò xét:
“Hàn Chi, nàng… thực sự cam tâm?”
Ta khẽ gật đầu.
“Chỉ là… Chỉ là nếu giáng nàng làm thiếp, bên ngoài e sẽ có nhiều lời bàn tán.”
Ta lau đi dòng lệ, khẽ mỉm cười:
“Phu quân yên tâm, ta tự nhiên sẽ vì chàng mà giải thích rõ ràng với bên ngoài.”
Hắn lắc đầu, tính toán cẩn thận:
“Giáng thê thành thiếp không ổn. Cả nàng và quận chúa đều là thê tử của ta, phong nàng ấy làm bình thê là được.”
Ánh mắt ta lóe lên ý cười, cảm động mà gật đầu.
“Hàn Chi, nàng tin ta, ta nhất định không phụ nàng. Những gì quận chúa có, nàng cũng sẽ có. Chỉ khác nhau một danh phận mà thôi, nàng vẫn là thê tử duy nhất trong lòng ta.”
Ta ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng đáp:
“Mẫu thân mà biết, chắc chắn sẽ rất vui.”
Nghe vậy, Thẩm Thời Tự chợt nói:
“Từ khi nàng mất tích, mẫu thân cũng lo lắng đến chẳng ăn chẳng uống. Đợi nàng gặp quận chúa xong, hãy đến thỉnh an người, để người yên lòng.”
Ta e lệ gật đầu.
Phải, nhất định phải đi gặp mụ đàn bà độc ác đó.
Dù gì, cũng nên tự tay dẫn bà ta xuống hoàng tuyền.
5.
Gia Vân quận chúa an tọa nơi chủ vị, dáng vẻ hiên ngang như nữ chủ nhân chân chính. Nhưng khi ánh mắt nàng ta dừng lại trên người ta, sắc mặt liền biến đổi, lộ rõ sự kinh hoảng.
“Thẩm lang! Sao nàng ta lại ở đây? Không phải đã chết rồi sao? Ngươi là người hay quỷ? Hóa ra tin đồn trên phố hóa ra là thật, ngươi vậy mà còn có thể sống sót trở về?”
Thẩm Thời Tự kéo nàng ta lại, nhẹ giọng thuật lại toàn bộ sự tình.
Ta chỉ cúi đầu đứng một bên, lặng lẽ lắng nghe.
Ngoan ngoãn, nhu hòa.
Đều là giả vờ cả.
Sau khi nghe xong, Gia Vân quận chúa liếc mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
“Coi như ngươi biết điều. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bổn quận chúa không phải kẻ không thể dung nạp người khác, tự nhiên sẽ để ngươi sống yên ổn, có cơm ăn áo mặc. Ngươi có thể trở về, cũng xem như mạng lớn, tốt nhất là an phận. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi… sống không bằng chết.”
Lời nói mang theo ý cười, nhưng lại khiến lòng người phát lạnh.
Ta cung kính rời đi, không muốn làm phiền đôi cẩu nam nữ kia. Tuổi ta cũng không còn nhỏ, nhìn quá nhiều những chuyện ghê tởm, chỉ e mọc mụn mắt.
Ta quay người, bước thẳng đến viện của Thẩm mẫu.
Từ trong viện vang lên tiếng gõ mõ đều đặn, xem ra bà ta đang sám hối. Nhưng ta đâu thể nói với bà ta rằng, kẻ làm ác thì dẫu có tụng bao nhiêu kinh văn, gõ bao nhiêu mõ cũng vô dụng.
Cách duy nhất chính là… lấy mạng để đền tội thôi.
Đẩy cửa bước vào, Thẩm mẫu quay đầu nhìn lại, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, tay run run đánh rơi quyển kinh trên tay.
“Mẫu thân! Là con đây, Hàn Chi.”
“Hàn… Hàn Chi? Khuôn mặt ngươi…?”
“Nghe nói mẫu thân vì con mất tích mà mất ăn mất ngủ, đều là lỗi của con.”
Đương nhiên không phải vậy.
Đêm ta mất tích, bà ta chính là đồng mưu, tự tay bỏ mê dược vào đồ ăn, khiến ta hôn mê bất tỉnh. Tất cả chỉ bởi bà ta muốn bợ đỡ Gia Vân quận chúa, mà ta lại chiếm vị trí chính thất trong phủ.
“Khuôn mặt con, có lẽ nhờ ông trời nghe được lời cầu nguyện của mẫu thân, liền hồi phục rồi.”
Thẩm mẫu sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Bà ta chăm chú nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc cũng xác định được ta không phải quỷ hồn.
Ngón tay bà ta lần chuỗi Phật châu, trên mặt dần khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng như trước.
“Ngươi đã bình an trở về, xem như số mệnh lớn. Ta đã nghe Thời Tự nói, ngươi đồng ý nhường chính thất vị cho Gia Vân quận chúa, coi như đã hiểu chuyện! Giá mà sớm biết thế này, cũng không cần…”
Bà ta đột nhiên ngậm miệng.
Ta mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
“Không cần gì, mẫu thân?”
“Ngươi—đồ nha đầu chết tiệt! Hỏi cái gì? Đi pha cho ta chén trà an thần, ta cần nghỉ ngơi.”
Ta cúi đầu đáp lễ, dịu dàng lui xuống.
Thẩm mẫu một thân một mình nuôi dưỡng Thẩm Thời Tự khôn lớn. Đến khi con trai đỗ trạng nguyên, bà ta liền vênh vang tự đắc, đuôi hầu như sắp vểnh lên trời. Bao nhiêu khổ cực của Ninh Hàn Chi trước đây, bà ta chưa từng để vào mắt.
Những ngày đông giá rét, Ninh Hàn Chi hai tay ngâm trong nước lạnh đến nứt nẻ, giặt từng bộ y phục cho hai mẹ con họ, chỉ mong họ được mặc quần áo sạch sẽ.
Những ngày nhà cửa túng thiếu, nàng luôn nhường phần ăn cho họ, bản thân chỉ húp mấy muỗng cháo loãng cầm hơi, để bụng đói đến mức réo vang.
Khi Thẩm Thời Tự công thành danh toại, Thẩm mẫu tựa như biến thành một người khác.
Khoác lên mình gấm vóc lụa là, bà ta lại bắt đầu chướng mắt Ninh Hàn Chi. Nhất là khi Gia Vân quận chúa đem lòng yêu mến Thẩm Thời Tự, bà ta lại càng căm ghét Ninh Hàn Chi hơn.
Bà ta cho rằng Ninh Hàn Chi là kẻ cản đường con trai mình, rằng con trai bà ta đáng được sánh duyên với nữ nhân tốt hơn.
Bà ta đã quên sạch, cái ngày Thẩm Thời Tự lên kinh ứng thí, chính nàng là người cõng bà ta vượt qua mưa tuyết, từng bước một đưa đến y quán, cứu mạng bà ta khỏi Quỷ Môn Quan.
Nhưng con người vốn tham lam, luôn ngước nhìn ngọn núi cao hơn trước mắt.
Đã gieo nhân, tất sẽ gặt quả.
Chẳng qua, ta chỉ giúp bà ta nhận lấy báo ứng sớm hơn mà thôi.
Diêm Quân từng cảnh báo, ta không được sử dụng pháp thuật.
Vậy nên, chén trà an thần này, ta nhất định phải cho thêm một chút… hảo dược.
——
“Mẫu thân, trà an thần đã xong.”
“Đồ tiện tì, để đó đi, làm gì gấp gáp thế, như đòi mạng ai vậy.”
Chuẩn rồi.
Ta chính là đến đòi mạng đây.