Mãnh Long Thiên Y - Chương 154 Đúng là càng ngày càng có bản lĩnh
Thấy chiếc phi cơ này, cả đám người đột nhiên giật mình hô lên!
"… Đó là máy bay chiến đấu riêng của nhà họ Kiều!”
"Trời ạ! Nhà họ Kiều thậm chí còn phái cả máy bay chiến đấu riêng ra luôn ư? Để tiếp khách thôi?”
"Thế này thì cũng hao tâm tổn sức quá! Rốt cuộc là vị khách nào tôn quý đến như thế chứ, có thể khiến nhà họ Kiều dùng cả máy bay chiến đấu riêng! Đây chính là biểu tượng cho vinh dự và uy quyền đấy!”
Có người đã không chờ đợi được nữa mà lấy ra danh sách khách mời ngay tại chỗ, bắt đầu kiểm tra đối chiếu.
Thị trưởng ư?
Không đúng… Gần đây thị trưởng đang đi công tác ở nơi khác, vẫn chưa về.
Gia chủ của ngũ đại gia tộc? Cũng không có khả năng lắm.
Tiểu thư của nhà Hạ Hầu và nhà Hoàng Phủ đều đang ở nơi này, dựa theo quy tắc bình thường mà nói, đi tham dự tiệc rượu, mỗi nhà sẽ chỉ phái ra một người đại diện, tối đa không quá ba người.
Còn là ai được nữa?
Chiếc máy bay chiến đấu chuyên dụng kia bay thẳng qua sân bay, lao thẳng xuống phía dưới! Cuối cùng nó ngoắt đuôi một cái, dừng lại dưới sân đậu.
Lý Cảnh Thiên vừa mới bước ra được vài bước đã bị một cái máy bay cản lại.
???
Tất cả mọi người đều giật mình!
Máy bay chiến đấu dành riêng cho nhà họ Kiều cao quý… lại đang dừng trước mặt Lý Cảnh Thiên ư?
Cái thằng ranh rác rưởi đó hả?
Không có khả năng không có khả năng!
Nhất định là vì máy bay chiến đấu bay quá xa nên đỗ nhầm chỗ!
Thế nhưng… Vừa nãy ở trong máy bay chiến đấu, hình như đúng là người ta gọi “Lý tiên sinh”…
Cửa máy bay vừa mở ra, quản gia Tần từ trên máy bay đi xuống, vẻ mặt ôn hòa, thái độ cung kính.
Mọi người lại rú lên!
"Trời ạ! Mọi người nhìn thấy không? Đó là quản gia Tần! Quản gia Tần đó!”
"Ở nhà họ Kiều, ngoại trừ thống đốc và tiểu thư Kiều ra thì ông ta cũng coi như là người cao quý nhất rồi! Nghe nói ông ta giám sát 80% nghiệp vụ nhà họ Kiều, là người được tin tưởng nhất nhà họ Kiều đấy!”
"Thân phận cao quý như thế không phải là nên ở lại nhà họ Kiều để điều hành sao? Sao lại bị phái tới đây tự mình tiếp đón khách mời thế này?”
"Trời ạ! Tôi thấy rất tò mò với thân phận của người này đấy! Không ngờ rằng ở thành phố Bạch còn có người trâu bò như thế này!”
…
Quản gia Tần tao nhã lễ phép đi tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, khom lưng xuống.
"Xin chào Lý tiên sinh.”
Lý Cảnh Thiên hơi kinh ngạc: “Quản gia Tần? Sao ông lại tới đây?”
Điều khiến anh kinh ngạc chính là thái độ của quản gia Tần.
So với sự phòng bị trong lần đầu gặp mặt, thì hiện tại có thể nói quản gia Tần đã hòa nhã đến hết mức có thể.
Ông ấy không biết là từ lúc chứng bệnh của tiểu thư được Vân Trung Sơn xác nhận là đã được điều trị hoàn toàn, trong lòng ông ấy đã thừa nhận y thuật của Lý Cảnh Thiên.
Trị được cho tiểu thư nghĩa là có ơn với nhà họ Kiều.
Ân nhân của nhà họ Kiều cũng chính là ân nhân của ông ấy.
"Tiểu thư dặn dò tôi tới đây đón ngài. Bởi vì ngoài biển có nhiều sương mù nên bị chậm trễ một chút, để Lý tiên sinh đợi lâu, xin ngài hãy thứ lỗi.”
Tự mình đến đón?
Còn do Kiều Nguyệt Hàm dặn dò?
"Nhưng vừa nãy người của các ông nói trong danh sách khách mời đến đây không có tôi mà!”
Danh sách khách mời ư?
Quản gia Tần giải thích: “Danh sách khách mời vốn để thuận tiện cho tất cả các khách mời, cũng để giúp chúng tôi kiểm tra đối chiếu số lượng người dễ dàng hơn chút. Lý tiên sinh là khách quý do tiểu thư tự mời tới, đương nhiên cũng là vị khách quan trọng nhất của nhà họ Kiều, sẽ không cần có mặt trong danh sách kia.”
Rắc rắc!
Lời mà quản gia Tần vừa nói giống như một tia sét bổ thẳng vào lòng mọi người!
Thì ra… Chỉ có khách mời bình thường mới có mặt trong danh sách. Khách mời quan trọng thật sự thì không cần đưa ra bất cứ thiệp mời chứng minh nào.
Bởi vì người ta được phục vụ riêng!
Vừa nãy những người cùng nhau nhục mạ và coi thường Lý Cảnh Thiên đều cúi gằm đầu xuống, hận không thể đào một cái hố ra mà chui vào.
Lý Cảnh Thiên bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng nên tâm trạng không tốt lắm, đang định dẹp đường về nhà. Nhưng hôm nay thấy Kiều Nguyệt Hàm cho người đến đón mình, còn dùng lễ nghi cao tới thế này, nếu như không đi nữa thì trái lại mình có vẻ hơi kiêu căng.
Thôi bỏ đi, dù sao thì anh cũng chỉ đến để hoàn thành nguyện vọng sinh nhật của cô gái nhỏ này mà thôi, lười so đo với đám người này.
"Vì đây là máy bay đến đón riêng tôi nên tôi có thể đem theo một người nữa được không?”
Quản gia Tần biết lắng nghe, không hề do dự chút nào: “Đương nhiên là được! Tiểu thư có dặn, tất cả đều nghe theo lời Lý tiên sinh mà làm.”
Nói thế khiến Lý Cảnh Thiên hơi ngượng ngùng.
Anh đưa tay vẫy vẫy Hạ Hầu Thanh.
"Vị này là bạn của tôi, tiểu thư nhà Hạ Hầu. Tôi muốn cô ấy!”
Gương mặt Hạ Hầu Thanh ửng đỏ!
Gì mà “muốn cô ấy” chứ?
Có dám nói cái gì mờ ám hơn nữa không?
Chỉ là… Cô ấy không ngờ rằng Lý Cảnh Thiên và Kiều Nguyệt Hàm lại có quan hệ tới mức này.
Không ngờ rằng có một ngày cô ấy cũng có thể ngồi lên chiếc máy bay chiến đấu dành riêng cho nhà họ Kiều!
Càng không ngờ rằng những thứ này là nhờ quan hệ của Lý Cảnh Thiên!
Người đàn ông này… Che giấu bản thân quá kĩ…
"Thế này… Dù sao cũng là máy bay nhà họ Kiều phái tới đón riêng anh, tôi đi cùng… Không ổn lắm đâu…”
Mặc dù nói như thế nhưng Hạ Hầu Thanh đã chuẩn bị tâm lý trước, cảm nhận thử một chút máy bay chiến đấu trong truyền thuyết rốt cuộc ngầu tới mức nào!
"Ấy… Nếu như cô ngại thì thôi vậy.”
Lý Cảnh Thiên xoa tay, vòng qua cô ấy nhấc chân leo thẳng lên máy bay.
Anh vốn sợ rằng nếu Hạ Hầu Thanh tiếp tục ngồi trên máy bay của khách mời thì sẽ bị Hoàng Phủ Tâm Nghiên làm phiền tiếp, vừa nãy cô ấy luôn bảo vệ anh, hiện tại bản thân có tiện nghi riêng thế này, đương nhiên cũng muốn dẫn cô ấy theo.
Nhưng nếu cô ấy cảm thấy không ổn…
Hạ Hầu Thanh tức đến mức mặt mũi trắng bệch!
Cái tên vô tâm không biết gì này!
Rốt cuộc anh có biết con gái rất dè dặt không hả! Nói không chính là có đấy!
Cô ấy chỉ khách sáo một chút mà thôi, nhưng anh lại cứ bỏ đi như thế luôn?
Nếu như cô ấy ỉu xìu quay lại máy bay dành cho khách mời mà ngồi thì nhất định sẽ bị người ta cười nhạo tới chết!
Cũng may Lý Cảnh Thiên ngồi trên máy bay cũng biết phải trái, thấy cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi, bèn bảo lại cô ấy một tiếng.
Lúc này Hạ Hầu Thanh không hề do dự nữa, cũng không thèm rụt rè, nhấc làn váy lên bước lên máy bay.
Cửa khoang đóng lại, ngoại trừ Lý Cảnh Thiên, toàn bộ quá trình quản gia Tần không hề nói chuyện với người nào, thậm chí giao lưu bằng ánh mắt cũng không có!
Khi máy bay chiến đấu cất cánh, mọi người mới như tỉnh lại từ trong mộng!
Rốt cuộc Lý Cảnh Thiên này có thân phận như thế nào vậy?
Lại được nhà họ Kiều đãi ngộ tới mức ấy?
Hoàng Phủ Tâm Nghiên thì đỏ mắt muốn phun máu!
Nhà họ Kiều, đây chính là nhân vật mà các gia tộc ở thành phố Bạch này đều muốn cố gắng kết thân!
Nhiều năm qua, cha cô ta cố gắng thân cận thống đốc, vì việc làm ăn của nhà Hoàng Phủ, muốn hợp tác với quân đội, còn cô ta phụ trách giao du kết bạn với Kiều Nguyệt Hàm, hai bên đánh vào.
Chỉ có điều, bất kể là cha con hai người họ dùng thủ đoạn gì, ngay cả mặt mũi người ta cũng chưa từng thấy.
Người ở trên đỉnh cao như thế lại cung kính với Lý Cảnh Thiên như vậy sao?
Còn Hạ Hầu Thanh, chỉ vì có quan hệ tốt với Lý Cảnh Thiên là có thể ngồi ké lên máy bay chiến đấu riêng của nhà họ Kiều ư?
Hoàn Phủ Tâm Nghiên hối hận không thôi!
Nếu trước đó biết Lý Cảnh Thiên có mối quan hệ như vậy với nhà họ Kiều, cô ta cũng sẽ không dìm anh xuống đáy như thế!
Nói không chừng, vừa nãy người bảo vệ Lý Cảnh Thiên là cô ta!
Thì hiện tại người ngồi trên chiếc máy bay chiến đấu riêng kia nhất định cũng là cô ta rồi!
Ngay khi máy bay chiến đấu cất cánh, cô ta âm thầm hạ quyết tâm!
Lát nữa tới nhà họ Kiều, cô ta nhất định phải hỏi thăm một chút rốt cuộc Lý Cảnh Thiên và nhà họ Kiều có mối quan hệ như thế nào!
Trong lúc mọi người kinh ngạc, một đôi mắt âm thầm quan sát trên máy bay chở khách mời chuẩn bị cất cánh đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
Lát sau, người đó nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Lý Cảnh Thiên này…
Đúng là càng ngày càng có bản lĩnh!