Mãnh Long Thiên Y - Chương 159 Chỉ có dã thú mới tìm bạn tình
Nghĩ đến chút tâm tư vừa rồi của bản thân, mặt hắn có chút nóng bừng lên.
Chỉ là…..hắn đàn hay như vậy, mà Kiều Nguyệt Hàm vẫn không nhớ tên của hắn! Lại chỉ chăm chăm nhìn Lý Cảnh Thiên!
Hay cho một Lý Cảnh Thiên! Tới đâu cũng đều chống đối hắn !
Hắn lại muốn xem thử, rốt cuộc thì Lý Cảnh Thiên đàn có ra gì không?
Hắn vội vàng đi tới rìa hội trường, ánh mắt như phun ra nọc độc nhìn về phía giữa hội trường, cuối cùng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Vừa rồi Lý Cảnh Thiên thừa nhận rằng vốn không biết đánh đàn cổ tranh.
Huống hồ, ca khúc Phượng Cầu Hoàng lúc nãy mà hắn vừa đàn tấu đủ để làm tất cả mọi người lay động. Cho dù là lấy đi dự thi, cũng chắc chắn có được giải thưởng.
Như thế, mà còn sợ đọ không lại một thằng công tử chỉ biết dựa hơi phụ nữ sao?
Trong hội trường rộng lớn như thế, chỉ còn lại Lý Cảnh Thiên đang dùng tay quay điều chỉnh âm, rất lâu nhưng vẫn chưa bắt đầu.
Trong đám có người bắt đầu mất kiên nhẫn, liền phàn nàn với Lý Cảnh Thiên nói: “Làm bộ làm tịch như thế làm gì? Vừa nãy Kiều tiểu thư đã nói rồi, đàn tranh của cô ấy căn bản không cần chỉnh âm, lỡ như lên đứt dây đàn thì anh đền có nổi không?”
Đám người vang lên một trận cười chế giễu, nhưng sắc mặt Kiều Nguyệt Hàm lại lạnh tanh.
“Lý tiên sinh chỉnh âm, tất nhiên là có dụng ý riêng của mình. Có gì đáng cười? Mấy người hiểu cổ tranh không? Không hiểu thì đừng có mở miệng!”
???
Châu Bình cảm thấy rất ấm ức!
Vừa rồi lúc hắn chỉnh âm thì Kiều Nguyệt Hàm lại không hề nói như vậy!
Đối diện với sự chất vấn của mọi người, Kiều Nguyệt Hàm lại dứt khoát đưa một cái ghế đến ngồi bên cạnh anh.
Đây chính là chống lưng cho anh sao!
Không ít người nhìn Châu Bình với đầy sự cảm thông.
Chỉ nhìn thái độ của Kiều Nguyệt Hàm thôi, Châu Bình cũng đã thua rồi.
————–
Ở giữa hội trường, Kiều Nguyệt Hàm trông giống như một người cực kỳ sùng đạo, khuỷu tay mảnh khảnh đặt lên phía trên đầu gối, tay phải khẽ vuốt ve má.
“Lý tiên sinh anh chuẩn bị đàn gì vậy?”
Lý Cảnh Thiên vừa dùng tay quay chỉnh âm, vừa trả lời: “Cô muốn nghe cái gì?”
Kiều Nguyệt Hàm lập tức hết sức phấn khởi!
“Thật sao? Vậy anh cũng đàn khúc Phượng Cầu Hoàng đi~”
Trong lòng cô cực kỳ hạnh phúc.
Từ khúc hay, những lời tâm tình êm tai, tất nhiên còn phải là người mình thích nói mới là tốt nhất!
Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại cười nói: “Bản nhạc tán tỉnh dở tệ như thế có gì đáng nghe chứ, tôi đàn cho cô một khúc khác.”
Lời vừa dứt, thần sắc Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên thay đổi! Ngón tay bắt đầu chuyển động!
Tưng———-tưng———tưng———-tưng———–
Bốn nốt nhạc mạnh mẽ vang lên như mũi tên rời khỏi dây cung, cùng với ngón tay của Lý Cảnh Thiên đột nhiên bắn ra!
Trong chốc lát, toàn bộ cảm xúc, kiêu ngạo, thành kiến, coi thường, chế giễu, đồng cảm của tất cả mọi người đều bị bốn âm này thu lại cả! Nó nhanh chóng đi sâu vào tâm trí mỗi một người với trạng thái cực kỳ bá đạo!
Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhắm mắt lại, giống như một cuộc sống sinh động cuồn cuộn như thật dần được mở ra ngay trước mắt.
Trên nền nhạc vui tươi, bầu trời trong xanh, không khí yên bình, gió hòa nắng ấm, một nhóm người đang miệt mài làm việc ở trên canh đồng đẹp như tranh vẽ.
Đột nhiên! Thủ kỹ của Lý Cảnh Thiên thay đổi!
Giống như một bầu trời quang đãng bỗng nhiên nổi trận sấm sét, âm thanh trở nên trầm thấp, mọi người đang nhắm mắt đột nhiên toàn bộ đều cau mày——-
Đó là một cảnh tượng những đám mây đen bao phủ lấy đô thành.
Chính vào lúc hồi hộp này, giai điệu của đàn cổ tranh lại lần nữa thay đổi, thủ kỹ khéo léo trong phút chốc mang đến cho mọi người thấy được cảnh tượng soi đuốc bàn chuyện—- phảng phất như trước khi cơn mưa lớn kéo đến, những người cùng cày cấy tập trung lại với nhau để bàn luận nên làm thế nào khi thời tiết đột nhiên thay đổi.
Chính vào lúc này, giai điệu trầm thấp bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ! Giống như một màn mây đen bị gió thổi càng lúc càng gần, kéo theo mưa gió không hẹn mà gặp. Còn có những viên đá lẫn vào trong đó, như thể chúng sẽ phá vỡ mọi thứ.
Âm điệu mỗi lúc một gấp gáp, càng lúc càng cao, mọi người cũng càng lúc càng cau mày.
Bọn họ dường như nhìn thấy, một nhóm người bị cuộc sống ép bức, phải vượt qua được thời tiết tự nhiên, bảo vệ những gì họ lao động mà có được, không hề dễ dàng gì.
Đúng vào lúc mà sợi dây căng thẳng trong tâm trí mọi người như sắp đứt thì giai điệu kết thúc, sau đó chuyển qua một giai điệu chậm rãi và êm ái. Giống như sự bình yên sau khi cuồng phong cuồn cuộn qua đi.
Bản nhạc kết thúc, hội trường trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong những thăng trầm của bản nhạc!
Dần dần, cũng có người tỉnh táo trở lại, nhưng cảm thấy lại có tiếng ù ù không ngừng bên tai.
Dư âm kéo dài thật sự!
Một quốc thủ thực sự!
Bản thân thực sự chìm trong viễn cảnh!
Kiều Nguyệt Hàm nghe mà nước mắt lưng tròng, sải bước tiến tới, nhào vào trong lòng Lý Cảnh Thiên!
“Lý tiên sinh! Hu hu hu….Anh…Anh đàn thực sự quá hay! Thực sự quá tốt rồi! Từ trước tời giờ tôi chưa nghe một khúc nào mà tuyệt đến như vậy! Đúng là mở rộng tầm mắt thực sự!”
Móng giả của Lý Cảnh Thiên được tháo ra một nửa, vì sợ sẽ đâm vào tiểu cô nương này, nhất thời không đẩy cô ra được nên chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
“Khóc cái gì? Thích thì anh sẽ dạy em.”
“Thật sao?!” Kiều Nguyệt Hàm lập tức nín khóc bật cười!
Trong nháy mắt cô đã có cái cớ để giữ Lý Cảnh Thiên ở lại!
Lúc này, người hầu đi tới nói với Kiều Nguyệt Hàm, mọi thứ ở hội trường đã chuẩn bị xong xuôi, sắp bắt đầu được rồi. Kiều Nguyệt Hàm trực tiếp kéo tay Lý Cảnh Thiên đi về phía hội trường.
Tề Thiên thấy vậy, lập tức đi theo.
“Lý huynh đệ, đỉnh đấy! Tôi có một vấn đề….rốt cuộc thiên hạ này có thứ gì mà anh không biết không?”
Lý Cảnh Thiên cười nói: “Có chứ, tìm bạn tình.”
“Ôi ôi.”
Tề Thiên tự nhận mình là một người nghiêm chỉnh, nhưng mà từ sau khi quen biết Lý Cảnh Thiên thì cảm thấy bản thân càng ngày càng không được nghiêm chỉnh cho lắm.
Chuyện này….ha ha…Lý huynh đệ thật đúng là…biết nói đùa….chuyện tìm bạn tình..…thực sắc tính dã, dục vọng con người……không phải đàn ông đều tự học mà thành tài sao? Mấy chuyện này ai mà không biết chứ?”
Nói xong, anh ta có chút ngờ vực mà nhìn xuống một bộ phận nào đó trên cơ thể.
Lý huynh đệ này…không phải tới bây giờ còn chưa được khai sáng đó chứ!
Lý Cảnh Thiên ném cho hắn một ánh nhìn kiểu “Tôi hiểu đấy”.
“Chí có thú vật mới tìm bạn tình. Còn tôi chỉ biết tán gái.”
……….???
Tề Thiên có chút ngây người, một giây sau liền xì cười.
Trước đó sao không nhận ra cái miệng của Lý Cảnh Thiên cũng độc phết!
Cuộc so tài hôm nay, mặc dù không liên quan gì tới Tề Thiên, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Còn may quá.
May vì trước đó đã không vì Thượng Quan Nhược Hoa mà kết thù với Lý Cảnh Thiên.
Lúc đầu, có lẽ Tề gia chỉ muốn báo đáp ân tình của Lý Cảnh Thiên.
Nhưng từ vài chuyện có thể thấy, Lý Cảnh Thiên…….tuyệt đối là một viên ngọc! Kết giao với anh, tuyệt đối không lầm!
Châu Bình cách đó không xa đã nghe rõ những lời mà Lý Cảnh Thiên nói.
Thú vật mới tìm bạn tình?
Anh ta vừa mới đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, vậy chẳng phải nói anh ta là thú vật sao?
Lại nhìn thấy mỹ nhân mà mình hằng mong nhớ, nhào vào lòng Lý Cảnh Thiên một cách đơn giản như vậy, đã rất tức giận từ lâu rồi!
Nhưng lại không thể có dũng khí lấy lại vị thế của mình nữa.
Một trận so tài, bất luận là kỹ năng bấm ngón hay khả năng khống chế cảm xúc, anh ta đều thua một cách thảm hại.
Châu Bình nắm chặt nắm đấm!
Phải mời su phụ ra mặt rồi!