Mất Trí - Chương 4
Tiếng bạt tai vang lên chát chúa, vọng khắp cả nhà hàng.
Cha cô ta sững người nhìn bàn tay vừa tát ra, rồi quay sang nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì đau của Đường Lệ.
Tức giận trong mắt ông nhanh chóng bị áy náy lấp đầy.
“Lệ Lệ… ba không cố ý…”
Nhưng Đường Lệ chẳng để ông kịp nói hết câu, lao lên, định đánh trả ngay lập tức.
May mà nhân viên khách sạn kịp chạy đến can thiệp.
Nhưng vẫn không cứu nổi gương mặt cha cô ta.
Ông bị Đường Lệ cào rách mấy đường dài, máu chảy đầm đìa.
Cùng với đó, cũng bị cào nát luôn lớp “thiên vị” bao năm nay dành cho cô ta.
11
Vừa rồi còn đang lo không biết biểu hiện của mình có khiến ba mẹ nuôi nhà họ Cố thất vọng không, giây tiếp theo, Đường Lệ đã bị thông báo một chuyện khiến cô ta như rơi xuống đáy vực — cô ta vốn dĩ không phải con ruột của nhà họ Cố.
Ba mẹ nuôi tôi cũng không có ý định giấu giếm.
Dứt khoát nói thẳng rằng họ không thể sinh con, vì vậy mới nhận nuôi tôi và Cố Hi Minh.
Nghe xong, Đường Lệ chết lặng.
“Các người… hợp tác lừa tôi à?!”
Đối mặt với cơn điên tiết của Đường Lệ, mẹ nuôi lại tỏ ra bình thản vô cùng:
“Không phải chính cô mới vừa nói mình lo sẽ bị người ta bỏ rơi à?”
“Bây giờ không cần lo nữa rồi.”
“Vì cô, đã chính thức bị bỏ rơi rồi.”
Giọng nói tràn ngập sự giễu cợt.
Không dám trút giận lên ba mẹ nuôi, tôi – người đứng xem từ đầu đến cuối – liền trở thành mục tiêu để Đường Lệ trút hận.
“Tất cả đều là do mày giở trò, Cố Nhiễu!”
“Mày thấy tao sống tốt thì tức, nên cố tình bày kế ly gián, khiến ba mẹ tao ghét tao để rồi quay sang năn nỉ mày – cái đứa con ruột kia – quay về.”
“Mày đừng mơ, chỉ cần tao còn ở đó, mày đừng hòng về lại nhà họ Đường!”
Cô ta nói rất chắc chắn.
Nhưng sau những gì đã xảy ra trước mặt bao người… ba mẹ cô ta còn có thể tha thứ cho cô ta thật sao?
Câu trả lời là – không.
Chỉ sau một đêm, trên mạng đã lan truyền hàng loạt video.
Nội dung chính là những lời Đường Lệ nói với ba mẹ nuôi tôi tại khách sạn Hòa Lai, cùng với cách cô ta đối xử với chính cha mẹ nuôi mình – vợ chồng nhà họ Đường.
Giới tài chính không giống giới giải trí.
Người quan tâm tuy không nhiều, nhưng lại toàn là những cái tên có máu mặt.
Dù mặt ba mẹ nuôi tôi trong video đã được xử lý làm mờ, không nhìn rõ diện mạo, nhưng những người quen họ – chỉ cần nghe giọng là biết ngay.
Biết nhà họ Đường dính vào scandal như vậy, lại còn đắc tội với nhà họ Cố, nhiều công ty lập tức chủ động hủy hợp đồng với họ để tránh vạ lây.
Cũng vì mấy video đó, mọi người bắt đầu chú ý đến tôi – con gái ruột của nhà họ Đường, con gái nuôi của nhà họ Cố.
Người muốn nịnh bợ tôi thì nhiều vô kể.
Vợ chồng nhà họ Đường cũng là một trong số đó.
Họ tìm đến tôi, nói:
“Ba mẹ đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Nếu con đồng ý, nhà họ Đường có thể công khai thân phận thật của con. Nhưng bọn ba mẹ có điều kiện: con phải để Lệ tiếp tục ở lại nhà họ Đường, và phải giúp đỡ công ty của ba mẹ…”
Không hiểu bọn họ lấy đâu ra tự tin để đưa ra mấy yêu cầu càng lúc càng trơ trẽn như vậy.
Tôi không từ chối.
Chỉ mỉm cười, lấy từ trong túi ra một xấp giấy tờ – hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Đã là thương lượng hai chiều, thì tôi cũng đưa ra yêu cầu của mình luôn.”
Tôi đẩy tài liệu về phía họ:
“Tôi muốn 80% tài sản nhà họ Đường.”
“Nếu không có ý kiến gì, ký vào đi. Tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chúng ta vẫn là người một nhà.”
Tôi chống cằm, hai tay đan lại, bình thản chờ họ lựa chọn.
Có lẽ lửa còn chưa cháy tới nơi, nên họ còn do dự, vẫn chưa dám ký.
Nhưng tôi cũng không vội.
Dù sao thì hạn chót cuộc thi còn ba tháng nữa.
Tôi có đủ thời gian để chơi với họ.
Chỉ có điều – lần tới họ muốn gặp lại tôi, thì sẽ không còn là với điều kiện như hôm nay nữa.
12
Trong ván cờ này, tuy ba mẹ nuôi thừa nhận tôi đã biết cách lợi dụng mọi nguồn lực, nhưng vẫn không quên nghiêm khắc dạy dỗ một trận.
Chỉ là, trong từng câu từng chữ nghiêm khắc ấy, ý tứ tự hào gần như tràn ra khỏi miệng.
Sau lời khen chê lẫn lộn, mẹ nuôi lại nhắc nhở tôi:
“Nhiễu à, có chuyện phải biết nắm đúng nhịp. Lúc cần xuống tay thì đừng chần chừ, nếu do dự, bất cứ lúc nào cũng có thể thua trắng tay.”
“Còn cụ thể chuyện gì, con tự hiểu.”
Bà đang lo tôi ép vợ chồng nhà họ Đường quá gắt, khiến họ nổi điên và buông xuôi tất cả.
Dù gì thì cũng đã hơn một tháng từ lần cuối tôi gặp họ.
Trong một tháng đó, số công ty đơn phương hủy hợp tác với nhà họ Đường tăng vọt.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định có người đứng sau giật dây.
Còn ai làm chuyện đó?
Mẹ nuôi nhìn tôi, không cần nói cũng rõ.
Tôi mỉm cười tinh quái, ra hiệu mình hiểu rồi.
Khi vợ chồng nhà họ Đường lại nhờ vị lãnh đạo từng gặp lúc nhập học liên hệ xin gặp, tôi không chần chừ gì mà đồng ý.
Lần này gặp lại, họ đã không còn chút nào của vẻ oai phong cách đây một tháng.
Gương mặt vốn được chăm chút kỹ lưỡng nay cũng bắt đầu hiện rõ dấu vết lo âu.
Ánh mắt nhìn tôi vừa oán hận lại vừa đầy hy vọng.
Oán tôi ra tay khiến bao đối tác rút khỏi công ty.
Hy vọng tôi – đứa con gái ruột có chỗ dựa là nhà họ Cố – có thể giúp công ty họ chuyển mình lên một tầng cao hơn.
Nhưng lợi ích sao có thể để họ ăn hết một mình?
Khi tôi lấy ra bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mới, họ lập tức sững người.
“Sao lần này lại nhiều hơn? Lúc trước chẳng phải cô chỉ đòi 80% tài sản sao?”
Tôi nhận lấy ly nước ấm do phục vụ đưa lên, nhấp một ngụm rồi từ tốn trả lời:
“Đó là giá lúc trước. Bây giờ… tôi muốn tất cả.”
Tôi không sợ họ không đồng ý.
Vì tôi biết rõ mình còn nhiều quân bài hơn bất kỳ ai trong chuyện này.
Ngay từ đầu — Tôi chưa từng có ý định để nhà họ Đường có kết cục tốt đẹp.
Tôi không nói thẳng điều đó ra, chỉ phân tích rõ ràng cho họ thấy lợi – hại nếu chuyển toàn bộ tài sản sang tôi.
Thương nhân không phải kẻ ngu.
Họ biết trao hết tài sản cho người khác chẳng phải nước cờ khôn ngoan.
Nhưng cám dỗ họ phải đối mặt lại quá lớn.
Khi tôi thấy thời cơ đã chín muồi, tôi chủ động dịu giọng lại.
Nói rằng tất cả những việc trước đây mình làm đều vì ghen tị với Đường Lệ, ghen vì cô ta cướp mất tình cảm lẽ ra thuộc về tôi.
Dường như họ nhớ lại đứa con gái từng tha thiết khao khát tình thân, nét mặt căng thẳng bỗng dịu đi một chút.
Nhưng dù vậy, họ vẫn còn do dự.
Cho đến khi tôi chủ động cam kết sẽ đối xử tốt với Đường Lệ — Họ mới thực sự mềm lòng.
Hợp đồng được ký rất nhanh.
Đội ngũ luật sư bên nhà họ Cố làm việc cực kỳ hiệu quả, thủ tục chuyển nhượng gần như hoàn tất ngay trong ngày.
Mọi chuyện vừa an bài xong xuôi.
Tin nhắn chúc mừng từ Cố Hi Minh cũng lập tức gửi tới.
Kèm theo đó…
Là một “món quà cũ” cực kỳ đặc biệt.
13
Thật ra…
Năm đó tôi không phải bị ôm nhầm rồi mới bị bỏ vào trại trẻ mồ côi.
Mà là vì lúc đó ba mẹ tôi thấy tôi là con gái, không muốn nuôi.
Nên mới thẳng tay vứt tôi vào cô nhi viện.
Họ cho rằng con gái thì không thể mang lại của cải cho gia đình, tìm mọi cách để có một đứa con trai.
Nhưng tiếc là mãi không có.
Đến khi muốn tìm tôi về lại, thì cô nhi viện ban đầu đã bị giải thể và chuyển đi nơi khác.
Ba mẹ tôi lười tìm kỹ, liền qua trại trẻ ở thành phố, tùy tiện chọn một đứa bé gái trạc tuổi tôi — chính là Đường Lệ.
Họ nuôi cô ta như nuôi tôi, yêu thương hết mực.
Chưa từng nghĩ đến đứa con gái thật sự bị bỏ lại kia, liệu có được ăn no mặc ấm, hay là lạnh cóng run rẩy giữa mùa đông.
Chuyện trọng nam khinh nữ xưa như trái đất, nhưng mỗi khi bị phơi bày ra vẫn luôn làm người ta phẫn nộ.
Khi chuyện này bị đào lên, nó nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Cư dân mạng có tâm còn lôi cả những video trước đó ra.
Tổng hợp mọi chi tiết lại, hướng mũi dùi dư luận về phía Đường Lệ và vợ chồng nhà họ Đường, kèm theo những lời “chào hỏi” thắm thiết nhất mạng xã hội từng thấy.
Là người được lợi nhiều nhất trong toàn bộ sự việc, Đường Lệ trở thành tâm điểm công kích.
Không chỉ trên mạng mà cả ngoài đời thực.
Cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu.
Nhưng… thì sao chứ?
Chẳng lẽ những tháng ngày tôi sống khổ cực trong cô nhi viện lại dễ chịu hơn chắc?
Có lẽ ba mẹ tôi cũng không ngờ, chuyện cũ từ lâu như vậy lại bị bới ra.
Sức mạnh của dư luận rất lớn.
Kéo theo đó là khủng hoảng niềm tin đối với tập đoàn nhà họ Đường.
Cả đối tác lẫn người tiêu dùng đều gây áp lực.
Ba mẹ tôi bị dồn đến chân tường, không thể không đến tìm tôi lần nữa.
Họ canh chỗ tôi hay đi qua, chặn lại, năn nỉ:
“Tất cả tài sản trong nhà đều đã cho con, coi như bù đắp cho lỗi lầm năm xưa. Con không thể thấy chết mà không cứu được…”
Nghe có vẻ chính nghĩa lắm.
Nhưng nếu không nhờ tôi nhẫn nhịn, nhẫn nhịn để tính toán mọi thứ từ đầu đến cuối…
thì liệu bây giờ tôi có đứng ở đây, mà nói chuyện “lý lẽ” với họ được không?
Tất nhiên là không.
Tôi định nói với họ — đừng tốn công nữa.
Tôi trở về… là để báo thù.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, giọng hét sắc lẹm của Đường Lệ đã vang lên:
“Tất cả chúng mày đi chết hết đi!”
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi không kịp phản ứng.
Chỉ thấy sau lưng bị một lực mạnh đẩy đi, vừa vặn né được chiếc xe Đường Lệ đang lao tới như điên.
Nhưng người đứng sau tôi thì không may mắn như vậy.
Chiếc xe do Đường Lệ lái kéo lê họ hàng chục mét, rồi lao thẳng xuống con sông không có lan can bên cạnh.
Mãi đến khi rơi xuống nước mới dừng lại.
Đường Lệ chết ngay tại chỗ.
Ba mẹ tôi cũng chết.
Cú va chạm quá mạnh, lại thêm bị kéo lê đường dài, đến khi xe cứu thương đến thì họ đã không còn cứu nổi.
Trước khi chết, mẹ còn nắm tay tôi, dùng chút sức lực cuối cùng để dặn dò: Đừng trách Đường Lệ.
Con bé vô tội.
Sau này hãy chăm sóc tốt cho nó.
Tôi không nói cho bà biết rằng Đường Lệ đã chết.
Chỉ lạnh nhạt gật đầu: Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ta thật tốt…
Mỗi năm đến tết thanh minh, tôi sẽ ghé mộ cô ta, đốt vài xấp tiền âm phủ.
14
Sau cái chết của ba mẹ, tôi đường đường chính chính tiếp quản toàn bộ sản nghiệp nhà họ Đường.
Nhưng tôi không để tâm đến nó.
Tôi thuê một quản lý chuyên nghiệp thay tôi điều hành.
Tôi thắng.
Thắng trong trận chiến giành quyền thừa kế nhà họ Cố.
Mẹ nuôi hài lòng, thậm chí còn đè được cả ba nuôi mà lên ngôi nữ vương trong nhà.
Tôi nghi ngờ sâu sắc — hai người bọn họ vốn dĩ coi tôi và Cố Hi Minh là một phần trong “trò chơi quyền lực” của họ.
Mọi chuyện kết thúc.
Tôi chuyển trường.
Khó khăn lắm mới tốt nghiệp, Cố Hi Minh liền hỏi tôi khi nào kết hôn.
Hắn mong chờ cơ hội lên làm rể vàng đã lâu.
Tôi đưa ngón trỏ đẩy hắn ngã xuống ghế sofa, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn:
“Muốn cưới tôi à? Đúng lúc, gần đây có một đối tượng rất hợp để liên hôn với nhà họ Cố.”
“Cố Nhiễu!”
“Có mặt.”
Tôi cười cong cả mắt, trong lòng lại dâng lên một vòng tính toán mới.
– 【Phiên ngoại】 Cho đến chết, Đường Lệ cũng không biết — chiếc xe của cô ta… đã bị tôi động tay từ trước.
Không chỉ lần đầu tiên…
mà cả lần cuối cùng.
Ngay từ khoảnh khắc tôi dùng số điện thoại ẩn danh gửi cho cô ta tin nhắn:
“Cô không phải con gái ruột của nhà họ Đường.”
Kế hoạch của tôi đã bắt đầu.
Ba mẹ nuôi cần một người thừa kế ưu tú.
Nhưng đồng thời…
họ không muốn người đó quá lạnh lùng máu lạnh — họ sợ không khống chế được.
Họ thích kiểu người thế nào, tôi liền đóng vai kiểu người đó.
Giả vờ khao khát tình thân.
Dùng hành động ép vợ chồng nhà họ Đường phải chọn giữa tôi và Đường Lệ.
Tôi biết họ thiên vị Đường Lệ.
Chắc chắn sẽ vì cô ta mà vứt bỏ tôi.
Một khi họ tổn thương tôi, tôi liền có lý do chính đáng để “phản công”.
Để đảm bảo thắng chắc, tôi còn lén dạy đứa em trai nhỏ hơn Cố Hi Minh hai tuổi vài trò mưu mẹo.
Không cao siêu, nhưng đủ để Cố Hi Minh nhận ra là tôi làm.
Hắn thích tôi.
Nên khi thấy em trai mình giở chiêu từng được tôi dùng, hắn lập tức nhận thua.
Tôi chỉ không ngờ, tên đó ghen đến mức…
lén thuê người đánh thằng nhóc một trận.
Những chuyện sau đó, mọi người cũng đã thấy.
Thủ đoạn tuy cũ, nhưng hiệu quả.
Không ai có thể cưỡng lại được cám dỗ — kể cả tôi.