May Mắn Vì Chọn Đúng Người - Chương 6
18.
Chiếc nhẫn kim cương kia quả thật nóng tay,
vừa về đến nhà, tôi liền ném thẳng cho Lục Đình.
Anh ấy chỉ cười nhạt:
“Yên tâm, cứ giao cho anh xử lý.”
Cuối tuần, Lục Đình hỏi tôi:
“Tối nay có buổi tiệc từ thiện, em có muốn đi cùng anh không?”
Nếu đi,
nghĩa là thân phận của tôi sẽ chính thức công khai.
Trước đây vì muốn bảo vệ sự riêng tư cho tôi,
ngay cả đám cưới chúng tôi cũng tổ chức rất kín đáo.
Tôi hơi chần chừ,
nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Được.”
Tôi đeo chiếc nhẫn kim cương to đùng kia,
vừa soi vừa tấm tắc khen thầm — đẹp thật đấy.
Nếu không phải do phải đi làm, sợ mất,
tôi thật sự muốn đeo nó suốt ngày.
Ngược lại,
Lục Đình thì luôn đeo nhẫn cưới không rời tay.
Anh ấy nói:
“Đeo nhẫn là để ai cũng biết anh đã có chủ rồi.”
Tại buổi tiệc,
Lục Đình nắm lấy cánh tay tôi,
cùng tôi hòa mình giữa giới thượng lưu.
Anh là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục,
lại cao ráo, điển trai,
tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý.
Đi cùng anh,
tôi cũng trở thành đối tượng bị bàn tán xôn xao.
Giữa đám đông,
tôi bất chợt bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.
Chạm mắt nhau,
Thẩm Thanh Nghiễn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta bị ông Thẩm kéo lại,
đi thẳng tới trước mặt tôi và Lục Đình.
Dù là tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị,
nhưng đứng trước mặt Lục Đình,
ông ta vẫn cực kỳ khiêm nhường, khúm núm tâng bốc vài câu.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt tôi,
ông Thẩm lập tức sững sờ tại chỗ.
Lục Đình bình tĩnh giới thiệu:
“Đây là vợ tôi — Triệu Mộ Nhan.”
Ông Thẩm lập tức nở nụ cười khách sáo,
vừa bắt chuyện vừa nịnh nọt.
Cuối cùng, ông ta còn cảm thán:
“Bà Lục đúng là quý phái, đoan trang.
Nếu đứa con trai bất tài của tôi mà cưới được người như cô,
đúng là phúc khí mấy đời đấy.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Nghiễn nhìn tôi,
đôi mắt đỏ lên như sắp khóc.
Lục Đình thản nhiên móc từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương,
ném thẳng vào người anh ta.
Giọng anh trầm ổn mà mạnh mẽ:
“Nghe nói thiếu gia nhà họ Thẩm đã có vị hôn thê rồi.
Còn dám mơ tưởng vợ người khác —
không thấy xấu hổ à?”
Tiếng nói đanh thép vang vọng khắp hội trường,
ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Không khí trong hội trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Thẩm Thanh Nghiễn siết chặt nắm tay,
khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ,
cũng không nói thêm được lời nào,
chỉ biết cứng người quay lưng bỏ đi.
Ông Thẩm do dự mất vài giây,
mới hoàn hồn lại,
vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Tổng giám đốc Lục, tôi xin cam đoan sẽ quản lý con trai mình nghiêm khắc.”
Nói xong,
ông ta cũng xám xịt mặt mày, vội vã đuổi theo.
Đợi hai cha con nhà họ Thẩm rời đi,
trong hội trường liền bùng nổ những tiếng cười nhạo —
tựa như vừa xem xong một trò hề lớn nhất đêm nay.
19.
Ba tháng sau,
tôi lại gặp lại Thẩm Thanh Nghiễn.
Khi ấy,
tôi vừa phát hiện mình đã mang thai.
Ở khoa sản,
vô tình trông thấy anh ta — tiều tụy hơn trước rất nhiều.
Nghe nói,
nhà họ Thẩm đã lâm vào khủng hoảng tài chính từ lâu.
Vốn dĩ muốn bám lấy nhà họ Lục,
cố kiếm một khoản vốn xoay chuyển tình thế.
Nhưng kể từ khi chuyện giữa tôi và Thẩm Thanh Nghiễn lộ ra,
dù ông Thẩm có mặt dày đến mấy,
cũng không thể cúi đầu mở lời cầu cứu được nữa.
Đắc tội với nhà họ Lục,
trong giới thương trường chẳng còn ai dám chìa tay giúp họ.
Có một người thừa kế như Thẩm Thanh Nghiễn,
nhà họ Thẩm thật đúng là —
tương lai xán lạn lắm.
Người đàn ông từng ngạo mạn ấy,
cuối cùng cũng phải cúi đầu.
Anh ta bước tới, giọng khàn khàn:
“Mộ Nhan, xin lỗi.
Anh đã biết hết rồi.
Trước đây đều là anh hiểu lầm em.”
“Anh vô tình lướt trúng video mẹ và dì em đăng trên mạng.
Mới nhận ra —
hóa ra em chưa từng lừa dối anh.”
Lần này,
cuối cùng cũng tới lượt anh ta thốt ra hai chữ “hối hận”.
“Anh thật sự hối hận,
vì sao khi đó lại không tin em nhiều hơn.
Mộ Nhan,
anh thật sự yêu em.
Khi xưa dù nghèo khó,
chúng ta cũng đã rất hạnh phúc —
cùng thuê căn phòng bé xíu,
cùng ăn mì gói,
cùng cười đùa xem show giải trí.
Chưa từng có cô gái nào đối xử tốt với anh như em đã từng.”
“Vậy mà anh lại không biết trân trọng…
Mộ Nhan,
em còn có thể tha thứ cho anh không?”
Những lời xin lỗi rẻ rúng ấy,
giờ đây —
tôi chẳng còn hứng thú nghe nữa.
Tôi lạnh nhạt quay mặt đi,
bước về phía người đàn ông đang chờ mình,
— người chồng đang dịu dàng cầm kết quả xét nghiệm thai kỳ trong tay.
Thẩm Thanh Nghiễn không dám bước theo.
Tôi và anh ta,
cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn rồi.
Về sau,
tôi thấy tin Thẩm Thanh Nghiễn bị bắt trên bản tin thời sự.
Lý Mộc Mộc không chịu làm theo kế hoạch của anh ta —
không phá thai, không nhận tiền rời đi,
mà lén lút quay về quê dưỡng thai.
Sau khi bị Thẩm Thanh Nghiễn phát hiện,
cô ấy lại phải trốn chui trốn nhủi,
nhưng cuối cùng vẫn bị tìm ra.
Trong lúc cãi vã,
Thẩm Thanh Nghiễn tức giận đẩy cô ấy ngã xuống cầu thang.
Lý Mộc Mộc bị thương rất nặng,
đứa bé trong bụng cũng không giữ được.
Đó chính là ngày tôi gặp anh ta ở khoa sản.
Người báo cảnh sát chính là Cố Tuấn,
người từng là bạn thân của Thẩm Thanh Nghiễn.
Hóa ra,
Cố Tuấn từ lâu đã có tình cảm với Lý Mộc Mộc,
mấy tháng qua vẫn luôn âm thầm chăm sóc cô,
thậm chí còn cho cô mượn nhà ở tạm.
Ngày xảy ra chuyện,
anh ta cũng có mặt.
Tôi nghe xong, không khỏi cảm thán.
Xoay người,
ôm chặt lấy Lục Đình —
người đang chăm chú đọc cuốn Cẩm nang nuôi dạy trẻ sơ sinh trong tay.
Trong lòng trào dâng một niềm may mắn khôn tả:
May mắn biết bao,
khi mình đã chọn đúng người để nắm tay cả đời.
20.
Bảy tháng sau,
tôi cuối cùng cũng như mong ước,
hạ sinh một cặp long phượng thai — một bé trai, một bé gái.
Lục Đình mặc bộ vest cao cấp may đo,
tóc chải gọn gàng, dáng vẻ quý phái kiêu ngạo,
chút dáng vẻ nghèo túng của năm xưa đã sớm không còn dấu vết.
Ngày hôm ấy,
mẹ tôi và dì cũng tất tả quay về.
Trong phòng bệnh,
mẹ tôi thần thần bí bí gọi tôi:
“A Nhan, mẹ có tin tốt muốn báo cho con.”
Bà chậm rãi đứng dậy khỏi xe lăn,
từng bước một đi tới bên giường bệnh,
nắm lấy tay tôi:
“Mẹ có thể đi lại được rồi.”
Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt, không thành tiếng.
Thấy tôi khóc,
hai đứa bé cũng oa oa khóc theo.
Lục Đình luống cuống cả tay chân —
vừa phải dỗ con,
vừa phải an ủi vợ.
Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng ồn ào, náo nhiệt.
Nhưng trong lòng tôi,
chỉ có niềm vui và hạnh phúc tràn ngập.
Thật tốt quá.
Hôm nay, chính là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
-Hết-