Mẹ Chồng Đặt Quy Củ Cho Tôi - Chương 3
Vừa nói vừa hấp tấp rời khỏi ghế, nhường chỗ ra.
“Ngày vui thì có gì gấp? Hôm nay người đông đủ, đúng lúc để điều tra rõ cái chết của mẹ anh ấy.” Tôi lại thong thả lên tiếng.
“Đừng mà, lỡ mất giờ lành đấy! Tôi nhờ người chọn kỹ lắm mới được giờ tốt này, nào là thăng quan phát tài, sinh đôi đủ cả! Mau mau, đừng chần chừ nữa!”
Mẹ kế vội vã lấy lòng, chạy đến bên chị họ, muốn họ đem di ảnh của mẹ Cảnh Phong đặt lên ghế.
“Không được động vào mẹ tôi!” Cảnh Phong quát to.
Mẹ kế sợ hãi rụt tay lại, mắt đảo sang nhìn chồng cầu cứu.
Ba Cảnh Phong xưa nay vốn chẳng có chính kiến, giờ đang hậm hực mẹ kế nhiều chuyện, cũng không thèm nhìn lại, ý là để bà ta tự xử lý lấy.
“Nhanh lên đi, đừng kéo dài nữa.” Mẹ kế chỉ biết thúc giục bằng giọng khô khốc.
Bà ta giờ chỉ mong cái di ảnh kia biến khỏi tầm mắt càng sớm càng tốt, mỗi giây ở đó là thêm một nhát dao vào tim.
“Muốn để mẹ tôi ngồi đó cũng được thôi, chị cúi lạy ba lần đã.” Tôi cười híp mắt ra điều kiện.
“Lạy gì chứ! Dựa vào đâu mà tôi phải lạy bà ta?!”
Mẹ kế dựng thẳng lưng, kiểu gì cũng không đồng ý.
“Đừng gây chuyện nữa! Cô vào sau, lạy mẹ ruột người ta thì sao? Ngày xưa thiếp còn phải dâng trà cho chính thê đấy!”
Ba Cảnh Phong trình độ có hạn, nhưng phim mạng thì xem không thiếu, lúc này vội vàng hòa giải, chọc cho cả đám bật cười nghiêng ngả.
“Ông già chết bầm này! Ai là tiểu thiếp hả?!”
Mẹ kế gào lên, nhảy dựng lên giật tai ông.
“Bà thôi đi! Bà cứ quậy đi! Tôi xem bà còn muốn loạn tới mức nào nữa!”
Ba Cảnh Phong bị xoay vòng vòng đến choáng, mấy năm qua ông bị đè nén đủ rồi, giờ có người hậu thuẫn, bắt đầu dám bật lại.
Mẹ kế không ngờ ông chồng vô dụng lại nổi xung, hơi sợ, liền kiềm chế lại. Bà ta nhìn lên Cảnh gia gia, rồi lại nhìn Cảnh Phong, sợ chuyện cái chết của mẹ Cảnh Phong bị lật lại, nghĩ bụng “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, đành nghiến răng lạy ba lạy trước di ảnh.
Chị họ và anh họ đặt bức di ảnh của mẹ Cảnh Phong lên ghế, đón nhận lễ lạy của chúng tôi.
Cảnh Phong khấu đầu ba lần, gọi một tiếng “mẹ”, nước mắt ròng ròng, đôi mắt đỏ hoe.
Tiếp theo là phần tiệc rượu, đã bày sẵn mười bàn trong sân.
Em trai mẹ kế chạy tới, dẫn tụi tôi đi từng bàn giới thiệu, ai cũng phải cụng ly một lượt, rõ ràng là muốn chuốc rượu tôi và Cảnh Phong.
May là phù dâu và phù rể của tôi đều là lính đặc chủng giải ngũ, thuê từ công ty bảo an – có chuẩn bị từ trước.
Bọn họ thường nhận đủ loại nhiệm vụ, kinh nghiệm đầy mình, chuyện chắn rượu chỉ là chuyện nhỏ. Từ đầu đến cuối, Cảnh Phong hầu như không phải uống mấy.
Lúc này mẹ kế bưng một đĩa bánh chẻo từ phía sau đi tới, gọi chúng tôi về ngồi bàn chính.
Bàn này ngoài ba Cảnh Phong và mẹ kế, còn có các nhân vật quan trọng khác – trưởng thôn, cùng nhóm bô lão nhà họ Cảnh.
“Tôi gói bánh nhân hẹ nè, dài lâu bền vững! Cô dâu mau ăn đi, sớm sinh quý tử nha!” Mẹ kế đã chỉnh lại sắc mặt, bắt đầu diễn, cười đến híp cả mắt.
Những người ngồi xung quanh tấm tắc khen mẹ kế biết lo liệu, giỏi xử sự.
Tôi thì chẳng thấy bà ta có ý gì tốt đẹp.
“Mau ăn đi, nguội rồi không ngon đâu.” Mẹ kế thấy tôi vẫn chưa đụng đũa, sốt ruột thúc giục.
“Cảm ơn chị, vất vả chị gói bằng tay. Em nào dám ăn một mình, phải cùng ăn mới được chứ.”
Tôi vừa nói vừa gắp một chiếc bánh đưa sát miệng mẹ kế.
“Cái con nhỏ này, chẳng hiểu quy củ gì cả. Bánh chẻo này là ‘giao tử’, là lời chúc sớm sinh quý tử, cho tôi ăn làm gì!”
Mẹ kế cau mày, đẩy tay tôi ra.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho hai phù dâu. Hai người lập tức mỗi người giữ một bên, đỡ mẹ kế dậy đưa đến trước mặt tôi.
Không hiểu sao, vừa mới xê dịch một cái, mẹ kế há miệng ra luôn, tôi liền nhanh tay nhét cái bánh vào.
Bà ta bị dọa đến mặt mày tái mét, lập tức định phun ra, càng khiến tôi tin chắc có chuyện mờ ám.
Phù dâu phản ứng còn nhanh hơn tôi, lập tức bịt miệng bà ta lại, ép bà ta nuốt xuống.
Mẹ kế hoảng loạn, nước mắt lưng tròng, ra sức lắc đầu, cầu xin tôi tha cho bà ta.
Cảnh tượng bên bàn chúng tôi quá thu hút, ai nấy đều quay lại nhìn, có người còn trèo hẳn lên ghế đứng hóng.
Ba Cảnh Phong cũng hớt hải chạy tới bênh vợ, tôi ra hiệu một cái, phù dâu lập tức buông tay, để ông ta giành người lại.
Mẹ kế vội vàng há miệng, nhổ bánh ra.
Tôi giả vờ giận dữ: “Sao vậy? Bánh chẻo này có độc à? Ăn một cái mà làm quá dữ vậy?”
“Ái chà! Có máu kìa!” Phù dâu chỉ vào miếng bánh mẹ kế nhổ ra.
Cái bánh bị cắn nát, trên đó thực sự có máu.
“Cũng tại mấy người làm loạn, khiến tôi cắn trúng lưỡi!” Mẹ kế tức tối, vừa nói vừa rút khăn giấy định cuộn cái bánh mang đi.
“Khoan đã! Hình như trong bánh có nhân đặc biệt đấy.” Tôi ngăn lại, dùng đũa gẩy ra.
Bên trong hiện ra hai cây kim khâu loại nhỏ màu bạc.
“Chuyện gì đây?” Những người hóng chuyện đồng loạt hô lên, vây lại xem.
Tôi tiếp tục cắt từng cái bánh trong bát, gần như cái nào cũng có một hai cây kim khâu bên trong.
“Đây là bánh chị chuẩn bị cho tôi đấy à?”
Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào mẹ kế.
“Đây… là phong tục… trong bánh gói kim… tượng trưng cho cô dâu khéo tay hay làm…” Mẹ kế nói năng líu ríu.
“Cái trời ơi, nếu lỡ nuốt xuống thì thủng ruột bể bụng luôn à?!”
“Cái bà mẹ kế này cũng ghê gớm thiệt, muốn mưu tài giết mạng hả?!”
“Thời đại nào rồi còn bày trò khéo tay khéo chân? Cái này thời cụ cố thì còn được.”
Đám đông bắt đầu bàn tán rôm rả.
Mặt mẹ kế lúc đỏ lúc trắng, cộng thêm vừa rồi suýt nuốt phải kim, miệng bị đâm chảy máu vài chỗ, cả người thẫn thờ như mất hồn.
07
Mới lăn xăn một trận, váy cưới của tôi đã dính bẩn, phù dâu đi cùng tôi lên phòng khách ở tầng trên để thay lễ phục.
Vừa bước vào phòng, tôi liền cảm thấy có gì đó sai sai, nên chưa vội thay đồ mà lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt.
Chị họ tôi nhanh tay hơn, bước thẳng tới tủ quần áo, giật mạnh cánh cửa — ba gã đàn ông ngã lăn ra!
Tay bọn chúng đều cầm máy ảnh, rõ ràng là định lén chụp tôi thay đồ.
Không cần đoán cũng biết, do mẹ kế sắp đặt.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, hai phù dâu đã hét lên rồi lao vào như tên bắn. Mấy người này tôi bỏ tiền thuê về làm “phù dâu bảo tiêu” mà, biết nặng biết nhẹ, ra tay rất có chừng mực.
Bọn họ nhắm thẳng vào chỗ hiểm mà đánh trước, khiến ba gã đàn ông không còn sức chống cự, sau đó chuyển sang combo đánh thường: cào mặt, giật tóc, móc mắt.
Tiếng hét thảm vang lên liên tục, không mấy chốc đã kinh động đến cả tầng dưới.
Cảnh Phong là người đầu tiên chạy lên, mặt cắt không còn giọt máu, thấy tôi không sao mới thở phào.
Lần này chúng tôi gây ra động tĩnh không nhỏ, từ đoạn mẹ chồng làm khó con dâu là đã có người livestream rồi, giờ phòng livestream đã nổ view.
Rất nhanh, có vài người cầm máy quay cũng theo lên. Lúc này phù dâu đã dừng tay, chuyển sang trạng thái “yếu đuối vô hại”, vừa nhắm mắt vừa la hét nhảy tại chỗ.
Ba gã đàn ông nằm sõng soài dưới đất, ôm đầu cũng không che được mông, thảm không tả nổi. Đặc biệt là cái gã bị cháy lông mày lúc nãy, giờ mũi miệng đều chảy máu, mặt mũi nát bét.
Tôi được chị họ chắn phía sau, người run rẩy không ngừng.
“Bọn em chỉ lên thay đồ, định tìm chỗ treo váy cưới, vừa mở tủ ra thì ba người này xông ra cầm máy ảnh, còn sàm sỡ lung tung. Bọn họ bị thương thế nào ấy à? Không biết đâu, chắc tụi em hoảng quá nên nhắm mắt vung tay đại.”
Chị họ nói rành rọt, biến hành động phản kháng của chúng tôi thành phản ứng tự vệ do bị tấn công bất ngờ.
Ngay lập tức phòng livestream bùng nổ, ai nấy đều lên án nạn “náo hôn” mất dạy.
Netizen đồng loạt bình luận “đánh còn nhẹ đấy”, ba gã kia ôm chỗ hiểm kêu la thảm thiết, mặt đầy vết máu, nhưng không ai tỏ ra thương hại.
Mẹ kế lên hơi chậm, vừa đến cửa còn mặt dày nghênh ngang, định xem trò vui.
“Có mỗi việc thay đồ mà làm ầm trời vậy, các người đứng chặn cửa hết thế có gì hay mà quay chứ?”
Bà ta vừa nói vừa bước vào, nhìn thấy mấy người đang nằm dưới đất chính là em trai, cháu trai và cháu rể của mình, mặt lập tức tái mét như tàu lá chuối.
“Còn đánh người nữa hả?!” Bà ta gào lên.
“Họ giở trò đồi bại, không đánh thì để làm gì?” Tôi lập tức phản pháo.
Người livestream lia thẳng máy quay vào mặt mẹ kế.
“Xin mọi người nhìn cho rõ, đây chính là mẹ chồng. Đúng vậy, lúc nãy không cho mở cửa là bà ta. Cho hỏi ba người bị đánh này là gì với bà?”
“Đừng quay nữa! Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì hay đâu mà quay!”
Mẹ kế vừa la vừa nhào tới đuổi người, nhưng chẳng ai chịu nghe, khiến bà ta vừa đuổi vừa cáu, máu dồn lên não tới muốn tăng xông.
“Tất cả im lặng cho tôi! Nghe tôi nói vài câu!”
Cảnh Phong quát lớn, cả căn phòng lập tức yên tĩnh, mẹ kế ôm ngực thở dốc không ngừng.
“Chúng ta báo công an đi, bắt hết tụi này lại.”
Cảnh Phong rút điện thoại ra, mẹ kế thấy vậy thì tái mặt, vội vàng cản anh lại.
“Hôm nay ngày vui, đừng xui xẻo, báo gì mà báo chứ!”
“Không được. Không thể để bọn họ dễ dàng thoát thân như vậy.”
Tôi cũng lấy điện thoại ra.
“Được rồi, bọn trẻ tụi nó thích đùa giỡn thôi, đâu có ác ý gì. Cho tôi xin, đừng báo cảnh sát mà.”
Mẹ kế cố nhịn lửa giận, bắt đầu xuống nước.
“Chị nói thế không đúng đâu. Bọn họ vi phạm pháp luật, chúng tôi không đồng ý dàn xếp riêng đâu.”
Tôi và Cảnh Phong cứng rắn đáp lại.
Ba gã kia lúc này mới nhận ra tình hình không ổn, mẹ kế không cứu nổi nữa, lập tức chân tay bủn rủn.
“Chị à, chị không thể mặc kệ bọn em! Chính chị sai tụi em tới mà! Con trai em sắp thi công chức rồi, nếu bị bắt vì vụ này là tiêu hết đó!”
Em trai mẹ kế là người đầu tiên hoảng hồn.
“Dì ơi! Dì nói là bảo tụi con giúp dì hả giận, giờ lại bị tụi nó lật kèo rồi, dì phải đứng ra nói cho tụi con một lời chứ!”
Cả ba tên níu lấy mẹ kế, gào khóc um trời.
Đám người livestream được phen hưởng hết sóng, liên tục tường thuật lại:
“Chính người phụ nữ này sắp đặt cho cả nhà em trai mình lên náo hôn, giờ bị phản đòn.”
“Quan hệ là gì? Là người bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng, bà ta phái người đến gây khó dễ cho cô dâu mới.”
“Đây là hành vi phạm tội đấy, không thể dàn xếp riêng!”
Phòng livestream dậy sóng, mẹ kế mắt thấy tình thế xoay chiều, bối rối thấy rõ. Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên:
“Tất cả câm miệng! Cút hết ra ngoài! Tôi mới là chủ nhà này!”
Ba Cảnh Phong bất ngờ xuất hiện, mẹ kế lập tức thừa cơ phụ họa đuổi người.
Nhà có đàn ông ra mặt, lại thêm ba Cảnh Phong là bề trên trong tộc, bình thường gặp mặt nhau suốt, mấy người quay livestream đành bấm bụng lui xuống lầu.