Mẹ Của Mạnh Yến Thần trọng sinh rồi - Chương 1
Tôi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, dĩ nhiên là con bé rất xinh đẹp.
Làm sao có thể không xinh đẹp được chứ, dù gì Mạnh gia đã nuông chiều, nuôi dưỡng nó như đoá hoa xinh đẹp trong nhà kính không hiểu nắng mưa trong suốt mười mấy năm qua.
Hiện tại đoá hoa này đã trưởng thành, chán ghét sự bảo vệ của nhà kính, muốn được tự mình trải nghiệm thăng trầm của thế giới ngoài kia.
Được thôi, vậy thì lần này hãy trải nghiệm thật tốt nhé, Thấm Thấm.
Thiếu nữ đứng trước mặt tôi một cách đầy lúng túng, tay con bé không tự chủ nắm lấy góc áo của bản thân.
Thấy tôi đưa mắt nhìn cô ta, cô ta cúi đầu nhẹ giọng gọi: Mẹ.
Tôi nhìn cô ấy chăm chú một lúc, sau đó nói: Thấm Thấm, đi thôi, đem họ đổi lại.
Nghe thấy tôi nói như vậy, thiếu nữ trước mặt giật mình ngẩng đầu lên, lo lắng kêu một tiếng: Mẹ!.
Mẹ, con xin lỗi mẹ mà, mẹ đừng có không cần con.
Mạnh Thấm cực kì sốt ruột, giọng của cô ta nghẹn ngào giống như sắp khóc đến nơi.
Tôi đưa tay vỗ vỗ vai cô ta, Thấm Thấm, không phải mẹ không cần con nữa.
Mẹ chỉ nghĩ lúc trước con đến Mạnh gia tuổi cũng đã lớn, nhất định tình cảm với cha mẹ ruột cũng đã sâu sắc.
Trước đây mẹ sửa họ của con là do mẹ thiếu cân nhắc.
Hiện tại con cũng đã 18 tuổi rồi, như thế này đi, chuyện có sửa họ hay không con hãy tự cân nhắc, mẹ tôn trọng quyết định của con.
Nghe tôi nói như vậy, cô gái trước mặt lại lần nữa im lặng.
Tôi hiểu rõ cô ta vẫn muốn đổi tên lại thành Hứa Thấm, hiện tại nghe tôi nhắc tới dĩ nhiên là cảm thấy động lòng.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đối với cô ta, Mạnh gia này trước giờ chỉ là trạm dừng chân chứ chưa bao giờ là nhà.
Ai lại có tình cảm với trạm dừng chân chứ? Tôi lại lên tiếng: Đúng rồi, nguyện vọng thi đại học của con… Nghe thấy tôi nhắc tới chuyện thi đại học, cô ta lại giật mình ngước lên nhìn tôi, hai tay lại vô thức vò vò góc áo.
Nguyện vọng thi đại học của con nên do chính bản thân con quyết định.
Trước đây mẹ quản lí con có chút nghiêm khắc, về sau cuộc đời của con sẽ do chính bản thân con làm chủ.
Còn có cậu trai Tống Diệm kia, hiện tại con cũng đã trưởng thành, đã có thể tự do yêu đương.
Ba mẹ sẽ không ngăn cấm con.
Nghe được tôi nói như vậy, Mạnh Thấm rõ ràng vô cùng bất ngờ.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc, có chút không dám tin hỏi lại tôi: Mẹ nói thật sao? Dĩ nhiên rồi, quan trọng nhất là con cảm thấy vui vẻ.
Nghe tôi nói như vậy, Mạnh Thấm vẫn cảm thấy có chút kỳ kỳ.
Thế nhưng cảm giác kỳ lạ này rất nhanh đã bị niềm vui có thể sửa họ cùng việc có thể cùng bạn trai ở bên nhau hoà tan.
Cô ta vui vẻ nói một tiếng cảm ơn mẹ, rồi chạy đi làm hồ sơ sửa nguyện vọng thi đại học.
Tôi nhìn theo bóng cô ta chạy đi, không khỏi suy nghĩ.
Kiếp trước sự can ngăn của tôi không có tác dụng gì, ngược lại còn giúp đẩy cho tình cảm của hai người.
Kiếp này tôi bỏ mặc không quan tâm thì hai người họ sẽ có kết cục gì đây.
2.
Mạnh Thấm, không phải, rất nhanh sẽ là Hứa Thấm rồi, vừa chạy vào phòng.
Tôi quay đầu liền nhìn thấy con trai mình.
Mạnh Yến Thần đứng ở trên bậc thang nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng nó không hiểu được sao tôi lại cư xử khác thường như vậy.
Nó nhận ra tôi đã nhìn thấy nó, liền đi qua hỏi tôi: Mẹ đồng ý cho hai người họ ở bên nhau? Tại sao chứ? Rõ ràng là tên đó không xứng với Thấm Thấm! Thế nhưng Yến Thần à, Thấm Thấm đã chọn cậu ta.
Con bé đã trưởng thành rồi, nó biết mình đang làm cái gì, cũng sẽ phải phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của bản thân.
Chúng ta không nên cố gắng can thiệp vào cuộc đời của nó.
Nó có thể sống theo cách mà nó muốn, chọn người mà nó thích.
Lưu manh cũng được, không phải lưu manh cũng được, mẹ cản được nhất thời nhưng cũng không thể cản được cả đời.
Sự thật đúng là vậy, kiếp trước tôi ra sức ngăn cản, thế nhưng mười năm sau Hứa Thấm vẫn quay đầu ở cùng một chỗ với tên kia.
Cho nên sự can ngăn của tôi có tác dụng gì đâu.
Rõ ràng Hứa Thấm cảm thấy tên lưu manh đó là chân ái đời mình, lại cảm thấy cả nhà chúng tôi lúc nào cũng ngăn cản nó theo đuổi tình yêu của đời nó, trói buộc nó, ép thúc nó.
Tôi càng ra sức cản, nó lại càng muốn theo đuổi thứ nó gọi là tự do.
Tôi dừng một chút, lại nói với Yến Thần: Con đi nuôi mèo đi Yến Thần.
Mẹ nhớ trước đây con luôn muốn nuôi mèo, ngày mai con đi theo mẹ rước một con về nhé.
Nghe được tôi nói như vậy, Mạnh Yến Thần càng khiếp sợ.