Mẹ Ơi, Con Không Phải Cái ATM - Chương 2
06
Sáng thứ bảy.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập.
“Du Nghiên, mở cửa ra!”
Tôi nằm trên giường, mở bừng mắt.
Đúng như tôi đoán.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, tôi mở cửa, liền thấy mẹ tôi và chị dâu kéo theo Y Y đứng ngay trước cửa.
Anh tôi trông có vẻ hơi ái ngại:
“Anh lỡ miệng nói ra, họ nhất quyết đòi đến đây.”
Chị dâu kéo Y Y:
“Con có muốn đi học không? Mau xin cô con đi, nếu không cô con sẽ bán mất căn nhà này đấy!”
“Cô con chỉ có một đứa cháu trai là con thôi, sau này con phải có tiền đồ, nhớ mà hiếu thuận với cô con nghe chưa?”
Y Y được mẹ tôi và chị dâu chiều hư rồi.
Vừa thấy tôi mở cửa, nó liền lao thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa chơi máy game của tôi.
Mẹ tôi lật đật chạy theo:
“Ôi chao, bảo bối của mẹ, cẩn thận không ngã đấy!”
Sau đó bà quay lại nhìn tôi:
“Nghiên Nghiên, con không trông cháu một chút à?”
Mẹ tôi luôn tìm cách lảng tránh mâu thuẫn giữa chúng tôi.
Nhưng lần này, tôi không muốn nhún nhường nữa.
Tôi vào phòng, cầm lấy chìa khóa xe:
“Tôi có việc phải ra ngoài, mọi người cũng về đi.”
Mẹ tôi cười giả lả:
“Ra ngoài gì chứ, hôm nay hiếm khi cả nhà đông đủ, trưa nay mẹ nấu cơm.”
“Du Vọng, con đi mua đồ đi.”
Anh tôi lập tức nhận lệnh, vui vẻ đi ngay.
Chị dâu nghe thế mới dịu đi đôi chút.
Tôi cười lạnh:
“Mẹ nghĩ giả ngu là có thể lừa được tiền của con sao?”
“Nếu không phải chị dâu vội vã lật mặt với con, thì dù là lễ Tết, tiền lì xì của Y Y con cũng sẽ không keo kiệt. Nhưng bây giờ, con bảo mọi người về, nghe rõ chưa?”
Chị dâu lập tức đỏ mặt:
“Cô còn dám nói tôi lật mặt? Không phải cô mới là người không biết lớn nhỏ sao? Tôi là chị dâu cô, trưởng tẩu như mẫu!”
Tôi khoát tay:
“Đừng có lôi cái gì mà trưởng tẩu như mẫu ra với tôi, mẹ tôi còn sống sờ sờ đây, chị nóng lòng làm mẹ tôi à?”
“Với lại, tôi có bạn trai rồi, sau này kết hôn còn có mẹ chồng nữa, tôi cần đến hai bà mẹ làm gì?”
Chị dâu tức giận, giáng một cú đấm vào anh tôi:
“Anh xem đi! Đây là em gái tốt của anh đấy!”
Anh tôi vội dỗ dành:
“Thôi nào, chúng ta có tay có chân, cho dù vào trường bình thường cũng không sao, không học thì đi làm, cùng lắm làm công cũng được mà.”
Mẹ tôi nghe thế lập tức đỏ mắt, rưng rưng nói:
“Lúc trước nhà mình khó khăn, ba con mất sớm, anh con không có tiền học nên mới khổ vì thiếu bằng cấp. Bây giờ mẹ không thể để cháu mẹ chịu cảnh như vậy nữa!”
“Khi sinh con ra, nhà mình đã khá hơn rồi, con thì được đi học, có sự nghiệp. Giờ lại trở nên lạnh lùng với người thân như vậy sao?”
“Hôm nay con đi sang tên nhà phải không? Vậy thì sang tên cho anh con đi! Tiền này sau này mẹ sẽ trả lại cho con, nhà mình không thiếu số tiền đó!”
Tôi nhanh chóng in ra một tờ giấy vay nợ.
“Căn nhà của tôi bán giá 5 triệu, hôm nay nếu tôi không sang tên sẽ bị phạt hợp đồng 300 nghìn, tổng cộng là 5,3 triệu. Đây là giấy vay nợ, ai sẽ ký đây?”
“Lãi suất tính thế nào? Thời gian trả góp ra sao? Nói rõ hết đi, chút nữa cùng đến văn phòng công chứng làm thủ tục.”
“Mẹ có thể đi hỏi thử, mức giá này là rẻ nhất trong khu, đừng nói con chiếm lợi nhà mình, cũng đừng mong lợi dụng con!”
Mẹ tôi đương nhiên không chịu ký, liền lao đến xé tan tờ giấy, rồi ném đi.
Tôi thản nhiên nói:
“Thuê giúp việc theo giờ giá 100 tệ một tiếng, mẹ muốn tự quét dọn hay chuyển khoản cho con, để con gọi giúp việc?”
Mẹ tôi tức đến mức giơ tay định đánh tôi:
“Du Nghiên! Con vì tiền mà không thèm nhận người thân nữa sao!?”
“Mẹ nói cho con biết! Hôm nay con nhất định phải sang tên nhà cho anh con!”
07
Bạn trai tôi, Tề Sách, xuất hiện đúng lúc mẹ tôi giơ tay định đánh tôi.
Sự có mặt của anh khiến màn hỗn chiến tạm thời gián đoạn.
“A Nghiên, có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn thấy Tề Sách, cũng chẳng buồn dây dưa với họ nữa, lạnh giọng nói:
“Đừng để tôi phải gọi bảo vệ lên, lúc đó mất mặt lắm đấy.”
Tề Sách vừa nhìn thấy mẹ tôi liền đoán được vài phần, lễ phép chào hỏi.
Mẹ tôi liếc anh một cái, giọng đầy khinh miệt:
“Đây là bạn trai con? Gầy nhom như cây sào thế kia à?”
Nghe vậy tôi suýt phát điên.
Không hiểu từ khi nào, mẹ tôi lại trở thành một người như thế này.
“Đúng đúng đúng, gầy như cây sào, thì đã sao? Còn hơn cái tên nặng 300 cân mà chị dâu định giới thiệu cho con chứ?”
“Còn đòi con mời ăn nhà hàng Michelin, đúng là mặt dày! Thêm WeChat của con xong thì quấy rối không ngừng! Loại người như thế mà cũng dám giới thiệu cho con?”
“Đừng để con tiếp tục nói nữa! Cút hết cho con!”
Tề Sách thấy tôi thực sự tức giận, liền đặt tay lên vai tôi, nhẹ giọng nói:
“Dì à, mọi người về trước đi, để con và A Nghiên nói chuyện.”
Chị dâu lập tức túm lấy Tề Sách, gào lên:
“Về đâu chứ?! Nếu không phải vì anh thì nhà tôi có ra nông nỗi này không?! Vì anh mà bây giờ nó không thèm quan tâm đến cháu ruột của mình nữa!”
“Anh nghĩ xem, ngay cả người thân mà nó còn có thể vứt bỏ, anh tưởng nó sẽ yêu anh được bao lâu? Đến lúc chán rồi, nó đá anh một cái là xong thôi!”
Tôi càng nghe càng muốn nôn.
Tôi xông vào bếp, vớ lấy con dao, chỉ thẳng vào chị dâu:
“Chị cút hay không? Không cút thì đừng trách tôi làm thịt con trai chị! Đến lúc đó, dù tôi có sang tên căn nhà cho chị, cũng chẳng còn ai mà đi học nữa đâu!”
Y Y dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có nghịch ngợm đến đâu thì cũng bị cảnh này dọa sợ.
Nó khóc ầm lên.
“Cô là đồ xấu xa! Con muốn cô chết đi! Cô chết rồi thì tài sản của cô cũng là của con!”
“Con phải đánh chết cô!”
Vừa nói xong, nó liền lao về phía tôi.
Tề Sách lập tức che chắn trước mặt tôi.
Tôi được anh bảo vệ trong lòng, tay vẫn cầm con dao chĩa về phía “người nhà” của mình.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Y Y mới chỉ là một đứa bé mẫu giáo, nhưng miệng thì nói toàn những lời liên quan đến sống chết.
Nó biết gì về cái gọi là “chết” chứ?
Không có người lớn bên cạnh nói ra những câu này, liệu nó có thể học được sao?
Nhưng dù gì thì nó cũng chỉ là cháu tôi mà thôi.
Tôi nhìn mẹ.
Trong lòng vẫn còn chút mong đợi.
Tôi muốn biết, khi nghe thấy những lời đó, mẹ có nổi giận thay tôi hay không.
Nhưng ai mà ngờ được, bà chỉ ôm chặt lấy Y Y, quay sang mắng tôi:
“Du Nghiên! Mau cất dao đi! Con dọa Y Y sợ rồi đấy! Nếu nó bị sao, mẹ không để yên cho con đâu!”
Anh tôi cũng tỏ vẻ không hài lòng:
“Nghiên Nghiên, em làm cái gì vậy! Ầm ĩ đến mức nhà cửa chẳng yên! Mẹ cũng lớn tuổi rồi, em cãi nhau với bà làm gì chứ?”
Cuối cùng, hàng xóm nghe ồn ào liền gọi bảo vệ lên, mới lôi được họ ra khỏi nhà tôi.
Sau khi họ rời đi, tôi đến ban quản lý tòa nhà, cập nhật lại danh sách ra vào.
Thẻ từ của họ, từ giờ không thể quẹt vào nhà tôi nữa.
Tề Sách cũng thở dài:
“Sao lại thành ra thế này?”
Tôi không biết nên giải thích với anh từ đâu.
Từ việc chị dâu muốn bán tôi cho em trai ruột của chị ta để cả nhà chị ta có thể hút máu tôi.
Hay từ việc mẹ tôi ép tôi sang tên căn nhà để cháu tôi đi học.
Tề Sách là con trai duy nhất của một khách hàng lớn bên tôi, điều kiện kinh tế tốt hơn tôi không biết bao nhiêu lần.
Nếu chúng tôi kết hôn, tài sản của tôi sẽ tăng lên đáng kể, và bọn họ sẽ càng dễ dàng moi tiền từ tôi hơn.
Chỉ là mẹ tôi quá nôn nóng, liên thủ với chị dâu, để rồi hoàn toàn cắt đứt con đường lợi dụng tôi.