Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 3
25
Nhưng tôi biết, chưa moi được tiền, họ sẽ không chịu dừng lại.
Quả nhiên, hai ngày sau, mẹ lại gọi đến.
Lần này bà đổi giọng, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, lời lẽ mềm mỏng:
“Hôm đó mẹ nóng giận quá, không nên nói con như vậy.
“Người một nhà phải đồng lòng vượt qua khó khăn.
“Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nếu người gặp chuyện là con, ba mẹ cũng sẽ đối xử công bằng thôi.
“Vả lại, sau này con đi lấy chồng, em trai sẽ là người thân bên ngoại, là chỗ dựa lớn nhất của con.”
Bà luyên thuyên đủ thứ, cuối cùng cũng nói đến chuyện chính.
“Châu Châu, con còn nhớ ông chủ Triệu bán đồ gỗ ở huyện mình không?
“Ông ấy nhờ người đến mai mối, con xem lúc nào rảnh thì về gặp mặt đi.”
26
Ông chủ Triệu là dân buôn đồ nội thất giàu có ở quê, từng phát lên nhờ buôn bán, cũng có chút của ăn của để.
Nhưng danh tiếng thì chẳng tốt đẹp gì — từng kết hôn ba lần, đều ly dị.
Nghe đâu có một đời vợ bị ông ta đánh đến tàn phế.
Tôi bật cười vì tức:
“Ông chủ Triệu đó chắc tuổi xêm xêm với ba mẹ rồi nhỉ?
“Giờ mẹ muốn gả con cho ông ta sao?”
“Nhưng người ta chịu đưa sính lễ! Hai mươi tám vạn tám đó!”
Mẹ nhấn mạnh:
“Có số tiền này là em con được cứu rồi!”
Bà dỗ dành tôi:
“Chuyện này chỉ là biện pháp tạm thời, con cứ đồng ý trước đi, sau này mình tìm cách trả lại tiền cho người ta.
“Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, mẹ sao có thể hại con được?”
Tôi thừa biết cái gọi là “tạm thời” chỉ là lời ngon ngọt.
Tiền vào tay rồi, ai còn quan tâm tôi sống hay chết?
Kiếp trước, ngay cả khi tôi đã chết, họ vẫn còn muốn vắt cạn máu tôi.
Huống chi kiếp này, tôi còn sống — mà họ đã tính sẵn từng đồng trên đầu tôi.
27
“Mặc dù ông chủ Triệu có hơi lớn tuổi, nhưng đàn ông lớn tuổi thì biết chiều vợ.
“Huống chi có tiền thì người ta chăm sóc bản thân kỹ, nhìn còn trẻ lắm, chừng hơn ba mươi thôi.”
Mẹ dốc hết nước bọt thuyết phục:
“Dù gì thì con cũng cứ về gặp một lần xem sao.
“Ông ấy giàu như vậy, nếu con lấy được thì ngày nào cũng sống sung sướng.”
Tôi để bà nói mãi, rồi làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu:
“Được, nhưng dạo này con bận, chắc tuần sau mới sắp xếp được.”
Mẹ lập tức mừng rỡ:
“Con nghĩ thông rồi là tốt. Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.
“Nhớ mua vài bộ đồ mới, trang điểm cho xinh một chút.”
Tôi cũng gật gù:
“Đúng rồi, người có tiền mắt cao, con phải ăn mặc thật đẹp mới được.
“Nhưng giờ con đâu có tiền, mẹ chuyển cho con ít nha.”
Mẹ có hơi do dự.
Nhưng để dụ tôi câu được “con cá lớn”, cuối cùng bà vẫn chuyển cho tôi một ngàn tệ.
Còn dặn đi dặn lại là phải thể hiện tốt trước mặt ông chủ Triệu, nhất định phải tìm cách giữ chặt ông ta.
28
Tôi cúp máy, lập tức chặn toàn bộ số điện thoại và tin nhắn từ người thân.
Sau đó kéo vali xuống nhà, bắt taxi ra sân bay.
Hôm nay là ngày tôi bay sang chi nhánh nước ngoài — cũng là lý do khiến tôi vui vẻ đồng ý mọi chuyện.
Từ nay về sau, chân trời góc bể, cách nhau nửa vòng trái đất, kệ họ muốn làm loạn thế nào thì làm.
29
Những chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.
Khi phát hiện không liên lạc được với tôi, ba mẹ lập tức hoảng loạn.
Họ gọi điện không ai bắt máy, vội vàng đến chỗ trọ của tôi thì được thông báo tôi đã trả phòng.
Tới công ty chờ chực hơn cả tuần, cũng không chặn được người.
Mẹ tức giận đến mức đi thẳng ra đồn cảnh sát báo án.
Cảnh sát liên hệ được với tôi, nhưng cũng chỉ để xác minh rằng tôi vẫn còn sống, không mất tích hay xảy ra tai nạn gì.
Còn những mâu thuẫn gia đình thế này, vốn không thuộc phạm vi can thiệp của họ.
Mẹ đổi số, gọi sang lần nữa, giọng gào thét như phát điên trong điện thoại, vừa khóc vừa la:
“Đồ con bất hiếu, đồ vong ân phụ nghĩa!
“Mày muốn ép chết ba mẹ đúng không!”
Tôi lại hỏi ngược:
“Ba mẹ có nói với cảnh sát là em con tham gia đánh bạc không?
“Đó là hành vi phạm pháp đấy, mẹ muốn nó bị bắt sao?”
Tiếng khóc của mẹ lập tức im bặt.
Bà có thể không cần biết sống chết của tôi, nhưng lại không thể chịu nổi chuyện em trai bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc.
30
Tôi chặn hết liên lạc với người nhà, nhưng vẫn giữ liên hệ với bạn thân ở quê.
Qua lời kể của cô ấy, tôi biết thêm một vài chuyện ở nhà.
Tiền nợ của em trai không trả nổi, lãi mẹ đẻ lãi con rất nhanh đã tăng gấp đôi.
Đám đầu gấu ở huyện nhỏ chẳng dễ đối phó, thủ đoạn thì đủ kiểu bẩn thỉu.
Tạt sơn, đánh lén, thậm chí còn bám đuôi theo dõi.
Sau khi em trai bị đánh lần thứ ba, mẹ cuối cùng cũng quyết định bán căn nhà trên thành phố để trả nợ.
Nhưng em trai lại ấp úng nói — căn nhà đó đã bị nó bán từ lâu rồi.
Còn số tiền bán nhà thì… đã tiêu sạch trên chiếu bạc.
Nghe xong, mẹ suýt ngất tại chỗ.
Lúc trước để căn nhà hoàn toàn đứng tên em trai, bà nhất quyết chỉ ghi một mình nó trong sổ đỏ.
Giờ thì muốn hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
31
Bạn thân tôi thở dài:
“Em trai cậu đúng là không làm nên trò trống gì, hại cả nhà thê thảm.
“Nghe nói nhà cậu còn tìm môi giới để bán luôn căn nhà cũ ở quê.
“Nhưng khu đó cũ quá rồi, bán được bốn mươi vạn đã là hết cỡ.”
Từ lời kể của cô ấy, tôi biết sau khi bán nhà, ba mẹ lại đi thuê một căn hộ khác trong cùng khu.
Em trai vẫn không chịu đi làm đàng hoàng, ban ngày ngủ, ban đêm chơi game.
Em dâu bụng đã lớn, đi lại khó khăn nên dĩ nhiên cũng không có thu nhập gì.
Để nuôi sống cả nhà, hai ông bà già phải ra ngoài làm thuê.
Nhưng tuổi tác lớn, lại lo nghĩ đủ điều, chẳng mấy chốc cả hai đều lăn ra ốm.
Còn đứa em trai vốn ngoan ngoãn, giờ đã lộ nguyên hình.
Nó cau có:
“Ba mẹ vô dụng thế?
“Huệ Huệ đang mang thai, lỡ như nhiễm bệnh từ hai người thì sao?
“Đợi con ra đời rồi, nhà hai phòng cũng không đủ ở, con thấy hai người nên sớm dọn ra ngoài thì hơn.”
Ba mẹ lúc đó chỉ biết chết lặng.
32
Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất khóc rống.
Ba thì lao đến, giận dữ đến đỏ bừng cả mắt, bóp cổ em trai gào lên:
“Đồ súc sinh! Đồ bất hiếu!”
Nhưng em trai trai tráng khỏe mạnh, chỉ hất một cái đã khiến ba tôi ngã nhào ra đất.
Nó bực bội nói:
“Chỉ bảo dọn ra ngoài ở thôi, làm gì mà làm quá lên vậy?
“Còn nữa, nếu không phải tại hai người làm căng quá, khiến chị con bỏ đi, thì nhà mình đâu đến mức này?”
Mẹ tôi vừa khóc vừa gào:
“Số tiền chị mày đưa, tao không phải đều đưa hết cho mày rồi sao!
“Sao mày có thể vô lương tâm như vậy?”
Em trai thản nhiên:
“Đó là do mẹ muốn đưa, con có ép mẹ đâu.
“Giờ quay sang đổ tội cho con, đừng hòng!”
33
Khu này là khu tập thể cũ đã hơn hai chục năm, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau.
Chuyện lùm xùm trong nhà họ Tống nhanh chóng lan ra khắp nơi, ai cũng biết.
Cuối cùng chính quyền khu phố phải ra mặt can thiệp, ba mẹ tôi mới không bị đuổi ra đường.
Nhưng sau chuyện này, danh tiếng của em trai cũng hoàn toàn sụp đổ.
Trước đây ít nhất nó còn được thuê làm vài công việc lặt vặt, giờ chẳng ai dám thuê nữa.
Nó liền bỏ luôn, chẳng thèm làm gì nữa.
Cả ngày ru rú trong nhà, chơi máy tính, gọi đồ ăn ngoài, chơi game — một cách hiên ngang bám vào ba mẹ mà sống.
34
Nhưng ngay cả như vậy, cuộc sống cũng chẳng yên ổn nổi.
Em trai và em dâu từ sau khi cưới vốn luôn hòa thuận,
nhưng nền tảng của sự hòa thuận ấy là điều kiện kinh tế dư dả.
Cả hai từ lâu đã quen tiêu xài thoải mái, ăn mặc không bao giờ chịu thua kém người ta.
Giờ không còn tôi chu cấp nữa, chi tiêu trong nhà lập tức trở nên eo hẹp,
đến mâm cơm cũng hiếm hoi có nổi món mặn.
Hai người bắt đầu cãi nhau ngày càng nhiều.
Một lần cãi vã, em dâu dọa sẽ phá thai.
Em trai cười nhạt:
“Muốn dùng con để uy hiếp tôi à?
“Ra ngoài hỏi thử đi, có bệnh viện nào dám phá thai khi đã hơn bảy tháng không?”
35
Thai lớn tháng, việc phá thai vô cùng nguy hiểm, bệnh viện chính quy không dám nhận ca.
Em dâu giận quá mất khôn, tìm đại một phòng khám chui, thật sự phá bỏ cái thai.
Bác sĩ ở đó thiếu chuyên môn, suýt chút nữa em dâu không qua khỏi bàn mổ.
Dù may mắn sống sót, nhưng cơ thể tổn hại nghiêm trọng, từ đây không thể sinh con được nữa.
Nghe tin, em trai lập tức đề nghị ly hôn:
“Tôi không cần con gà mái không biết đẻ!
“Mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây cho khuất mắt!”
36
Em dâu đỏ mắt rời đi.
Ngày hôm sau, cô ta dẫn cả một đám người nhà đến,
cho em trai tôi một trận nên thân.
Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng bị đập tan tành.
Ba mẹ tôi khóc lóc ngăn cản, nhưng hoàn toàn vô ích.
Em trai bị đánh nằm liệt giường hơn nửa tháng.
Biết được chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng hả hê,
trong lòng như được rửa sạch uất ức bao năm.
Nhìn đi, đây chính là đứa con trai mà ba mẹ yêu thương như vàng ngọc.
Đây là kết quả của những toan tính và thiên vị suốt một đời.
37
Từ đó về sau, tôi không còn bận tâm đến chuyện nhà nữa.
Dù sao từ khi được điều sang chi nhánh nước ngoài,
mọi thứ đều mới mẻ, cần học hỏi và thích nghi.
Công việc cũng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều bận tối mắt, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Cho đến trước khi mùa đông đến, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.
38
Sau khi báo với công ty, tôi mua vé máy bay về nước.
Qua nhiều lần dò hỏi, cuối cùng tôi cũng gặp lại em trai trong trại giam của thành phố.
Nó ngồi trên ghế, mặc áo tù, chân tay đeo còng, cúi đầu không nói một lời.
Từ lời kể của cảnh sát, tôi mới hiểu rõ toàn bộ sự thật.
Hóa ra số nợ mà em trai gánh còn lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.
Từ hơn một năm trước, nó đã nghiện cờ bạc.
Không chỉ nướng sạch tiền bán nhà, mà còn vay nợ ngập đầu qua hàng loạt app online.
Bọn đòi nợ bám theo từng ngày, điện thoại reo đến cháy máy.
Nó chỉ dám ru rú trong nhà, không dám ra cửa nửa bước.
Dưới áp lực chồng chất, nó nghĩ ra một kế độc.