Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 4
39
Em trai tôi mua cho ba mẹ nhiều gói bảo hiểm nhân thọ giá trị lớn,
sau đó nhờ đám bạn bè bất hảo tìm được một ít thuốc cấm.
Một đêm nọ, nó lén bỏ thuốc vào ly nước của hai ông bà.
Rồi bật van gas trong bếp, khóa trái cửa và lặng lẽ rời đi.
Khoảng mười một giờ khuya, một tiếng “ầm” vang lên chấn động,
tầng ba của khu tập thể cũ phát nổ do khí gas.
Ngọn lửa lan nhanh dữ dội, ba mẹ đang say ngủ không kịp chạy thoát.
Còn nó thì… vì lên cơn nghiện thuốc, ra ngoài mua thuốc lá nên thoát nạn.
40
Em trai tưởng rằng câu chuyện mình dựng lên kín kẽ không sơ hở.
Nhưng trước mặt cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, mọi thứ chẳng khác gì trò cười.
Dù nó năm lần bảy lượt chối cãi quanh co,
từng bằng chứng vẫn lần lượt được lôi ra ánh sáng:
hồ sơ bảo hiểm khổng lồ, lịch sử truy cập mạng, danh sách các khoản nợ cá nhân…
Trước loạt chứng cứ rành rành, nó không còn đường chối cãi.
Cuối cùng, tòa tuyên bố: em trai tôi phạm tội lừa đảo bảo hiểm và cố ý giết người, tính chất đặc biệt nghiêm trọng,
phạt tử hình.
41
Tôi mua hai bó hoa, đến nghĩa trang thăm mộ ba mẹ.
Đứng trước bia đá, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Kiếp trước, sau khi tôi chết, họ lập tức kéo đến công ty làm loạn, nhận được một khoản đền bù lớn.
Sau đó đến phòng trọ thu dọn toàn bộ đồ đạc, từ laptop đến trang sức, quần áo đều bị đem bán sạch.
Chưa dừng lại ở đó, họ còn đăng tin tìm người trên mạng,
gả tôi đi làm… cô dâu ma, ép tôi “kết minh hôn”, vắt kiệt đến tận giọt giá trị cuối cùng.
Mẹ thì nói tôi “chết vậy cũng đáng”,
ba thì mừng vì “không lỗ vốn”.
Còn em trai và em dâu lái chiếc xe mới mua từ tiền đền bù, cười nói vui vẻ suốt cả chặng đường.
Tất cả bọn họ đều hồ hởi tận hưởng những gì mà cái chết của tôi mang lại.
Còn ở kiếp này, ba mẹ vẫn chỉ coi em trai là trung tâm của cả cuộc đời.
Thế nhưng người mà họ yêu thương nhất… lại chính là kẻ đã đưa họ vào chỗ chết.
Nếu không gọi đó là trớ trêu cay đắng, thì còn là gì?
42
Tôi đứng lặng trước bia mộ một lúc.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, tôi quay đầu nhìn lại — không ngờ lại gặp em dâu.
Đã lâu không gặp, cô ta gầy rộc đi trông thấy.
Da mặt sạm vàng, dáng vẻ tiều tụy, như già đi cả chục tuổi chỉ trong thời gian ngắn.
Từ sau khi dẫn người nhà đến đánh em trai tôi một trận, hai người họ xem như cắt đứt hoàn toàn.
Ngay cả phiên tòa xét xử lần này, em dâu cũng không hề xuất hiện.
Tôi tưởng cô ta chỉ đến để xem trò vui, không ngờ lại mở miệng chất vấn:
“Mặt mũi nào mà cô còn dám quay về?
“Nếu không phải vì cô bỏ đi, mặc kệ mọi chuyện, thì chúng tôi đâu ra nông nỗi này!
“Cô mau nghĩ cách đi, tìm người lo lót cho anh Duệ ra khỏi tù!”
43
Tôi vừa sửng sốt vừa cảm thấy nực cười.
“Cô tưởng đồn cảnh sát là nhà cô mở ra à?
“Muốn ai ra là người đó được ra?”
Em dâu lại nghiêm túc nói:
“Cô đứng ra nhận tội thay không được à?
“Trời lạnh thế này, trong tù điều kiện tệ lắm, Duệ Duệ chịu không nổi đâu.
“Cô quen biết nhiều, nhất định có cách đưa anh ấy ra ngoài.”
Rõ ràng trước đó hai người còn đánh nhau đến mức kéo nhau lên cục dân chính đòi ly hôn.
Giờ lại ra vẻ yêu sâu đậm sống chết có nhau, đúng là khó hiểu hết sức.
44
Tôi chẳng muốn dây dưa với kẻ dốt luật, liền quay người bỏ đi.
Nhưng em dâu không chịu buông, đứng sau hét ầm lên:
“Tống Châu! Cô lấy tư cách gì mà bỏ mặc em trai mình?
“Nếu nhà họ Tống tuyệt tử tuyệt tôn, ba mẹ cô dưới suối vàng sao yên lòng được?
“Cô đúng là đồ con bất hiếu! Đồ vô ơn!”
Giờ đã là đầu đông, hôm qua vừa có trận tuyết đầu mùa,
trên bậc đá phủ một lớp băng mỏng trơn trượt.
Không rõ là do em dâu quá yếu, hay nền đá quá trơn,
mới đi được hai bước, cô ta bỗng trượt chân, ngã nhào xuống dưới.
Tôi theo bản năng giơ tay định đỡ, nhưng không kịp.
Em dâu lăn xuống hết bậc cầu thang dài, trán đập vào mép đá, máu đỏ thẫm loang ra mặt đất.
45
Em dâu được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói cô ta bị thương rất nặng, cần phẫu thuật gấp.
Nhưng chi phí phẫu thuật lại là vấn đề lớn.
Người nhà em dâu nhanh chóng có mặt khi nghe tin.
Họ chẳng hề quan tâm đến tình trạng của cô ta, mà xông đến chặn tôi lại, gào thét hung hăng.
“Đưa tiền đây! Một trăm vạn! Không, ít nhất phải hai trăm!
“Con gái tôi là người nhà họ Tống các người!
“Nếu không có tiền, hôm nay đừng hòng bước ra khỏi đây!”
46
Thấy đối phương đông người, tôi quyết định nhịn nhục trước đã:
“Được, tôi bằng lòng trả tiền.
“Nhưng tôi chỉ có một trăm vạn, mấy người bàn nhau chia thế nào đi.”
Ba mẹ em dâu lập tức gắt lên:
“Chia cái gì mà chia! Tất nhiên là của chúng tôi hết!”
Nhưng những người còn lại phản đối:
“Dựa vào đâu mà các người ăn hết? Chúng tôi cũng góp công mà!”
“Lúc đầu nói rõ là sẽ có chia tiền, giờ định lật lọng à?”
Nhân lúc họ đang tranh cãi nội bộ, tôi tranh thủ lẻn vào nhà vệ sinh, gọi báo cảnh sát:
“Alo? Cảnh sát ạ, làm ơn đến giúp tôi với — tôi đang bị đe dọa và tống tiền.”
47
Cảnh sát đến rất nhanh, can thiệp kịp thời.
Nhưng đám người kia đã đỏ mắt, mất hoàn toàn lý trí.
Có kẻ còn nhào tới, đấm thẳng vào mặt một viên cảnh sát.
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.
Tất cả đều bị đưa về đồn để điều tra.
Tôi cũng hợp tác tường trình toàn bộ sự việc.
Khu nghĩa trang có hệ thống camera giám sát đầy đủ,
mọi hành động giữa tôi và em dâu đều được ghi lại rõ ràng.
Cô ta tự trượt chân té ngã — hoàn toàn là một tai nạn.
Tôi thậm chí còn không hề chạm vào người cô ta.
Sau khi xác nhận tôi không liên quan, ghi lời khai xong, tôi được phép rời đi.
Còn người nhà em dâu thì vẫn tiếp tục la ó om sòm.
Họ vì tranh giành khoản tiền bồi thường mà xâu xé nhau túi bụi,
không ai nhớ nổi còn một người đang nằm trên bàn mổ trong bệnh viện.
48
Sau khi xử lý xong mọi chuyện còn lại, tôi mua vé máy bay về lại nước ngoài.
Trước khi rời đi, tôi cố ý ghé qua bệnh viện một chuyến.
Em dâu đã được phẫu thuật, hiện đã chuyển về phòng bệnh thường.
Bác sĩ nói cô ta bị va đập mạnh vào đầu, có thể tỉnh lại được đã là điều may mắn, nhưng không thể tránh khỏi một vài di chứng về sau — chẳng hạn như méo mặt, liệt cơ, hoặc tay chân không linh hoạt, cần người chăm sóc lâu dài.
“Chị là người nhà bệnh nhân à? Sao giờ mới đến?
“Bệnh nhân đang rất bất ổn về tâm lý, chị vào khuyên giải chút đi.
“Cô ấy còn trẻ, nếu phục hồi tốt thì vẫn có khả năng tự chăm sóc được.”
49
Tôi bước vào phòng bệnh, em dâu lập tức nhận ra tôi.
Ánh mắt cô ta bắn ra tia oán hận mãnh liệt.
Tôi làm như không thấy, đi thẳng tới mép giường.
“Nghe nói chi phí phẫu thuật của cô còn thiếu khá nhiều?”
Em dâu nghiến răng:
“Không cần cô giả nhân giả nghĩa!”
Tôi bật cười:
“Nghĩ gì thế? Tôi không đến để trả tiền. Tôi đến để xem trò hề.”
Em dâu trợn mắt, không tin nổi vào tai mình.
Tôi chậm rãi nói tiếp:
“Thắc mắc vì sao không ai đến thăm cô à?
“Là vì ba mẹ cô đánh cảnh sát, bị tạm giam ở đồn rồi, chưa biết bao giờ thả đâu.
“À, bác sĩ chưa nói cho cô biết nhỉ?
“Cô bị chấn thương đầu, ảnh hưởng đến thần kinh.”
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Có khi nửa đời sau nằm liệt giường cũng không chừng,
“Ra ngoài chắc phải ngồi xe lăn đấy.
“Cô mới hai mấy tuổi thôi mà… sống sao đây cho hết đời?”
50
Thật ra tình trạng của em dâu không nghiêm trọng đến thế.
Tôi cố tình nói quá lên.
Nhìn vẻ mặt cô ta dần biến thành sợ hãi, tôi tiếp tục nhẹ nhàng:
“Thực ra công ty tôi làm ăn rất tốt.
“Tiền thưởng đã phát từ lâu rồi.
“Khi các người đang đánh nhau vì vài đồng bạc, tôi ở bên ngoài tận hưởng cuộc sống.”
Nói rồi, tôi mở tài khoản ngân hàng, để cô ta nhìn thấy dãy số dài dằng dặc.
Em dâu mặt đỏ bừng vì tức giận, giọng khàn khàn hét lên:
“Tống Châu! Cô đừng đắc ý quá!
“Tại cô mà tôi mới bị ngã! Cô phải bồi thường!”
Tôi lạnh lùng cắt lời, từng chữ rõ ràng:
“Khu nghĩa trang có camera, ghi hình rất rõ.
“Cảnh sát đã xác nhận đây là tai nạn.
“Tôi không phải bồi thường cho cô một xu nào.”
51
Tôi hiểu rất rõ cái gọi là “giết người không bằng giết tâm”.
Em dâu từ trước đến nay luôn xem tiền của tôi như tài sản mặc định của cô ta.
Giờ hy vọng tan vỡ, cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Muốn hét lên thật lớn, nhưng vết khâu trên mặt và đầu khiến cô ta không thể biểu lộ quá mức.
Cô ta vẫn cố gắng ngồi dậy, giơ tay định giật lấy điện thoại của tôi.
Nhưng do bị thương nặng nên hoàn toàn không với tới.
Trước khi bác sĩ và y tá nghe tiếng động chạy vào,
tôi đã nhanh chân rút khỏi phòng bệnh.
Chắc chắn đây sẽ là lần cuối cùng trong đời tôi và cô ta gặp mặt.
Từ nay về sau, tôi sẽ sống cuộc sống của riêng mình.
Còn cô ta — phải trả giá cho những gì mình đã làm.
52
Ra khỏi bệnh viện, tôi lấy lại hành lý gửi, bắt taxi ra sân bay,
lên chuyến bay trở về.
Máy bay dần cất cánh.
Qua khung cửa sổ, tôi thấy ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, tỏa ra ánh sáng bảy sắc rực rỡ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
– Hết –