MẸ TÔI THIÊN VỊ EM TRAI VÀ SỰ HỐI HẬN MUỘN MÀNG - Chương 8
Bà và em tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt trắng bệch như tro.
Trần Thạc ngừng một chút, rồi nói tiếp:
“Còn 200 triệu còn lại đúng là khoản bồi thường ly hôn.
Tôi đưa số tiền đó, là bởi tôi quá rõ Vũ Đình xuất thân từ kiểu gia đình thế nào.”
Ánh mắt anh như xuyên qua màn hình, chiếu thẳng vào mẹ và em trai tôi.
“Đây là tiền đảm bảo để cô ấy có thể bắt đầu một cuộc sống mới sau khi rời khỏi cuộc hôn nhân này.
Khoản tiền này, không liên quan đến bất kỳ ai có mặt tại đây, càng không liên quan gì đến nhà họ Lâm.”
Cả phiên tòa xôn xao.
Tôi thấy em trai mình như bị ai đó đấm thẳng vào ngực – bật dậy rồi lại rũ xuống ghế, như một mớ bùn nhão mất xương sống.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Tòa bác bỏ toàn bộ yêu cầu khởi kiện, buộc nguyên đơn chịu toàn bộ án phí và chi phí luật sư.
Tiếng búa gõ vang lên, đánh vỡ giấc mộng cuối cùng của họ.
Vụ kiện đó trở thành cây rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.
Vị hôn thê của em tôi, hôm sau có người tới báo lại – đã chính thức hủy hôn.
Vì cố tình gây rối và tai tiếng sau vụ kiện, em tôi mất luôn cả công việc.
Không những không moi được xu nào từ tôi, họ còn gánh thêm vài chục triệu tiền án phí và thuê luật sư.
Mẹ tôi sụp đổ.
Đứa con trai bà từng nâng như trứng, giờ trở thành một kẻ thất bại đúng nghĩa, đến nỗi bà phải đi bù đắp cho nó.
Họ lại đến tìm tôi.
Lần này, quỳ trước cửa nhà tôi.
Qua ống kính chuông cửa, tôi thấy mẹ mình già đi cả chục tuổi, tóc bạc lơ thơ, khóc sướt mướt.
Em tôi quỳ bên cạnh, đầu cúi gằm, vừa khóc vừa tự tát mình.
“Vũ Đình, mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi…”
“Chị, em không ra gì, chị là chị ruột của em, cứu em với…”
Họ cầu xin tôi, lấy lý do cùng chung dòng máu.
Tôi nhìn cảnh họ thảm hại và buồn cười qua màn hình, rồi quay người kéo nắp che ống kính xuống.
Quay lại phòng khách, bật bản giao hưởng yêu thích nhất của tôi.
Muốn nói tới tình thân à?
Vậy trước kia đi đâu rồi?
Máu trong người tôi sớm bị các người hút cạn.
Bây giờ trong tôi chỉ còn nước có ga lạnh – như Perrier – mát, có bọt, và rất khó nuốt.
Một năm sau.
Tiệm bánh kiểu Pháp “Nắng Ấm” của tôi khai trương ở khu thương mại dưới chung cư.
Buôn bán rất tốt.
Dì Vương dưới lầu, bà Trương đối diện và các bạn trong khu đều thành khách quen.
Cuộc sống bình lặng, đủ đầy, mỗi ngày đều ngập tràn mùi bơ và bánh mì.
Trần Thạc có chuyến công tác về nước, ghé ngang qua thăm.
Chúng tôi ngồi bên cửa sổ nhỏ trong tiệm, như hai người bạn cũ, nhâm nhi cà phê.
Anh nhìn tôi gói bánh cho khách, cười nói:
“Có vẻ anh đầu tư cũng sáng suốt đấy. Không chỉ chọn đúng sản phẩm sinh lời, còn đầu tư đúng một bà chủ tài giỏi.”
Tôi đẩy ly latte mới pha đến trước mặt anh.
“Anh cũng đầu tư được một người bạn tuyệt vời.”
Cả hai cùng mỉm cười.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên – một tin nhắn MMS từ số lạ.
Tôi mở ra – là ảnh mẹ và em trai.
Cả hai gầy rộc, ánh mắt trống rỗng, phía sau là căn nhà trọ xập xệ.
Dưới ảnh là dòng chữ:
【Chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, không biết Tết này phải sống sao.】
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh, mặt không biểu cảm.
Rồi đưa điện thoại cho Trần Thạc.
Anh chỉ liếc một cái, hiểu ý, cầm lấy điện thoại, thuần thục nhấn nút “Báo cáo và chặn”.
Nắng từ cửa kính sạch sẽ của tiệm chiếu vào, đổ bóng lên mặt bàn gỗ sáng màu – ấm áp và nhẹ nhàng.
Tôi nhìn những gương mặt rạng rỡ của khách qua lại, nhìn người bạn đáng tin ngồi trước mặt.
Tôi biết, cuộc đời mình – từ tâm hồn đến vật chất – cuối cùng đã hoàn toàn, trọn vẹn, thuộc về chính tôi.
Hoàn